Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211361

Bình chọn: 7.5.00/10/1136 lượt.

người quá hoài cổ chung quy cũng là thói quen xấu nhưng
nếu cô đã trân trọng ký ức của mình thì cũng nên trân trọng ký ức của
anh.

Hướng Viễn đi qua bãi cỏ đã lâu không được cắt tỉa, mở cửa
bước vào. Quả nhiên bà đang ngồi xem phim truyền hình với vẻ thích thú,
nhìn thấy bóng Hướng Viễn mới miễn cưỡng đứng lên hỏi một câu: “Về rồi
à? Đã ăn gì chưa?”.

Sau khi Hướng Viễn được gả vào nhà họ Diệp,
bà có vẻ khó xử với sự thay đổi cách xưng hô với cô. Bà muốn gọi là “bà
Diệp” nhưng trong bệnh viện cũng có một bà Diệp rồi. Gọi là “thiếu phu
nhân” ư? Có phải đóng phim đâu, huống hồ bây giờ chẳng còn mấy ai gọi
như thế, người ta nghe thấy cũng rất kỳ cục. Một thời gian bà gọi cô là
“bà Diệp nhỏ” nhưng không được bao lâu đã bị Hướng Viễn ngăn lại. “Cái
gì mà bà Diệp nhỏ, sau này Diệp Quân kết hôn rồi, chẳng nhẽ dì phải gọi
người kia là bà Diệp nhỏ nhỏ sao? Từ trước đến giờ dì gọi tôi thế nào
thì cứ gọi như thế, mọi người đều thấy thoải mái hơn.”

Nhưng
tiếng gọi “Hướng Viễn” của bà vẫn không dám thốt ra. Tuy bà đã quen gọi
thẳng tên với anh em Diệp Khiên Trạch, Diệp Linh và Diệp Quân và Hướng
Viễn hiếm khi sai bảo bà làm việc nhưng trong lòng bà vẫn thấy e ngại cô nên đa phần là bỏ luôn phần xưng hô đi.

Ngay cả Diệp Khiên Trạch cũng đùa với cô: “Trong nhà này dì Dương sợ em nhất. Có một lần anh
thấy dì đang ăn bánh trong bếp, lúc em đi ngang qua, dì sợ đến độ không
nghĩ ngợi gì mà nhét luôn miếng bánh còn lại vào túi áo. Anh bèn hỏi,
Hướng Viễn có bảo là không được ăn bánh à? Dì ấy bảo không có nhưng hễ
thấy em là hoảng lên. Em nói xem nên nói thế nào đây?”. Hướng Viễn bèn
cười đáp lại: “Em xem dì ấy như Bồ Tát ấy, sợ em để làm gì? Rồi sao nào, chẳng lẽ anh cũng sợ em?”. Anh thì thầm vào tai cô: “Anh sợ em bỏ mặc
anh”.

Lúc này, Hướng Viễn “ừ” một tiếng, thay giày rồi lên lầu,
đến nửa đường bỗng dừng lại, nói với bà giúp việc đang tiếp tục đắm chìm trong tình tiết của phim truyền hình: “Phải rồi, dì Dương, cỏ trong
vườn mọc cao quá rồi, nếu dì không cắt tỉa được thì gọi điện bảo người
ta đến làm, đừng để mọi người đi ngang qua nhìn thấy lại tưởng đây là di sản văn vật.”

Nói xong, cô tiếp tục bước nhanh lên cầu thang,
không hơi đâu đoán xem người dưới lầu có bất mãn gì hay không. Trước
kia, Diệp Quân từng vô tình nghe thấy bà nói Hướng Viễn là người nhà quê nên tỏ ra rất không vui, song Hướng Viễn cũng phớt lờ. Cô vốn là người
nhà quê đấy, có sao đâu! Hà tất phải so đo với người hồ đồ làm gì.

Diệp Khiên Trạch phải đi họp ba ngày, hôm nay mới ngày thứ hai. Trước kia
người bận rộn là Hướng Viễn, bây giờ về nhà, thấy căn phòng trống rỗng
khiến cơ có chút không quen. Tắm rửa xong, tóc vẫn chưa khô hẳn cô đã
nằm bò ra giường không muốn nhúc nhích, chỉ mấy phút sau, cô đã chìm vào giấc ngủ. Không rõ tại sao lại có người mất ngủ, đối với Hướng Viễn mà
nói, bận rộn chính là thứ thuốc ngủ hữu hiệu nhất.

Lúc này Hướng
Viễn cảm thấy giường hơi rung lên, sau đó cô nhận ra có một đôi tay đang vén gọi mái tóc ẩm ướt của mình sang một bên. Cô giật mình, chưa kịp
phản ứng gì thì đôi tay e dè gạt tóc cô ra đã bắt đầu nhẹ nhàng di
chuyển lên vai và cổ cô, hơi nóng của bàn tay ấy quen thuộc đến nỗi
không cần quay lại cô cũng biết nó thuộc về ai.

“Về từ khi nào thế, sao em không biết?”, Hướng Viễn nhắm mắt hỏi.

Diệp Khiên Trạch nói từ phía sau: “Được một lúc rồi. Lúc nãy trong thư
phòng, anh nghe thấy tiếng xe của em. Sao thế, dì Dương không bảo em
biết à?”

“Dì ấy còn bận xem phim truyền hình”.

Lực tay anh luôn vừa đủ, giống như những khát vọng của cô luôn sinh ra đúng lúc.
Phần vai căng cứng của Hướng Viễn dần thả lỏng, cô thở ra một hơi dài
thoả mãn, cảm thấy như vậy thật tốt, cô đã quên hết những mệt nhọc trước đó là vì điều gì.

“Anh nói đi họp mà sao về sớm vậy? Suýt nữa
làm em giật mình”, cô vừa nói vừa đưa tay đặt lên bàn tay đang vuốt ve
người mình của Diệp Khiên Trạch.

“Về sớm không được sao?” Lúc
Diệp Khiên Trạch nói, anh khẽ nhích lại gần Hướng Viễn, hơi thở ấm áp
phả vào gáy cô. Hướng Viễn khẽ trở mình, quay lại nhìn anh. Anh đã tắm
rửa sạch sẽ, thay quần áo ở nhà, tinh thần sảng khoái, chỉ có quầng mắt
hơi thâm. Hướng Viễn đưa ngón tay cái vuốt ve quầng mắt anh. Đây là
người đàn ông khiến cô ngày đêm mong nhớ, bất chấp tất cả để lấy anh,
vẫn lương thiện dịu dàng như trước, nhưng rốt cuộc từ bao giờ, ánh mắt
dịu dàng của anh đã không che dấu được những tâm sự của mình.

Ngón tay Hướng Viễn hơi lạnh, Diệp Khiên Trạch cười tránh né, nắm lấy bàn
tay không an phận của cô. Hướng Viễn nhìn thấy vị trí giữa ngón cái và
ngón trỏ của anh có một vết thương hình lưỡi liềm, giống như vết răng
cắn, có phần đáng sợ.

“Gì thế này?”, Hướng Viễn tỏ ra kinh ngạc, lật người lại, nhấc tay anh lên nhìn kỹ. Ngón tay cô ấn vào vết thương: “Đau không?”.

Diệp Khiên Trạch khẽ run lên nhưng giọng nói lại bình thản vô cùng: “Không
sao! Lúc nghỉ ngơi giữa cuộc họp, anh nhìn thấy một đứa bé trong khách
sạn rất


80s toys - Atari. I still have