XtGem Forum catalog
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329181

Bình chọn: 7.00/10/918 lượt.

tang với bố chồng Diệp Bỉnh Lâm, lo
liệu việc tang lễ và còn cả một mớ hỗn loạn bên nhà họ Mạc.

Từ khi nhìn thấy Diệp Linh trong vũng máu, Diệp Khiên Trạch luồn có
dáng vẻ đó, không khóc cũng không cười, không nói lời nào, anh như một
người gỗ, như bị hút mất linh hồn, cái còn lại chỉ là bộ xương da.

Hướng Viễn hiểu được nỗi đau khổ và bi thương của anh. Anh là người
vồ cùng lương thiện, Diệp Linh đối với anh lại quá đặc biệt nên anh
không thể hồi phục lại ngay sau cú sốc này. Diệp Khiên Trạch cần thời
gian, vậy thì Hướng Viễn sẽ cho anh thời gian. Sau khi dặn dò dì Dương
chăm sóc Diệp Khiên Trạch, cô liền đi lo liệu hậu sự của Diệp Linh, cũng may Diệp Quân đã hiểu biết hơn trước nhiều nên có thể giúp cô một tay.

Chỉ có điều, mãi đến hôm chôn cất Diệp Linh, trạng thái của Diệp
Khiên Trạch cũng không có chút thay đồi. Diệp Linh là cồ gái chưa chồng, lại chết yểu, mà chết với hình thức tự sát nhanh gọn như thế, nên đó
quả là một chuyện rất xui xẻo, cho dù Hướng Viễn đã nỗ lực không để
chuyện này lan truyền ra ngoài nhưng giấy không gói được lửa, ngoài kia
vẫn dấy lên đủ loại tin đồn thị phi. Tang lễ rất đơn giải, ngoài họ hàng thân thích ra thì không thông báo cho người nào biết. Theo tập tục,
Diệp Bỉnh Lâm không thể đến, người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, dù một lòng hướng Phật mà ông vẫn không cầm được nước mắt đôi dòng. ông nói với
Hướng Viễn: "Người đã đi thì không thể giữ lại, ai cũng phải chết, chỉ
là sớm hay muộn mà thôi".

Mạc Kiên Quốc lại đưa Mạc Hăng đến. Sau khi Diệp Linh chết rồi, có
một dạo, Mạc Kiến Quốc kinh ngạc quá hóa giận, cảm thấy Diệp gia dùng
cách này để ức hiếp và sỉ nhục họ nhưng như lời giải thích của Hướng
Viễn thì cho dù đê hèn đến mức không còn đường ra, Diệp gia cũng không
đến nỗi dùng sinh mạng của người nhà để lừa gạt sự giúp đỡ của Đỉnh
Thịnh. Cái chết của Diệp Linh không ai đoán trước được, đối với kết cục
này, Diệp gia khó lòng chấp nhận hơn bất kỳ ai khaác. Hướng Viễn cũng
rất thành thật nói với Mạc Kiến Quốc rằng, nếu Mạc gia đả kích Giang
Nguyên vì việc này thì họ cũng chẳng còn cách nào khác.

Mạc Kiến Quốc là người sáng suốt, ông biết trong câu chuyện này,
Hướng Viễn đều nói thực tình. Tuy trong lòng khó mà không bất bình nhưng việc đã đến nước này thì dùng thủ đoạn với Giang Nguyên cứu vãn được
gì? Dù sao ồng cũng chứng kiến Diệp Linh trưởng thành, người đã chết
rồi, chuyện cũ như bụi mờ, chỉ còn lại việc làm ăn kia. Cũng may đến giờ phút này, chuyện liên hồn giữa hai nhà rất ít người biết, những gì ông
làm được chính là không nhắc đến nữa, xem như chưa có gì xảy ra.

Nghi thức an táng vốn lặng lẽ nay càng thêm lặng lẽ. Diệp Khiên Trạch không quan tâm đến ai, thần sắc lãnh đạm. Hướng Viễn cũng mệt mỏi, mặt
sa sầm không nói câu nào. Diệp Quân mắt đỏ lừ, càng không biết phải nói
gì. Lúc đó, kẻ duy nhất khóc lóc chỉ có Mạc Hằng ngây dại dở người, cồ
gái mà cậu yêu thương đã biến thành tro bụi, cậu sẽ không còn được nhìn
thấy cồ nữa.

Sau khi nghi thức kết thúc, Diệp Bỉnh Văn vận toàn đồ đen cũng đã
xuất hiện. Ông ta không gỡ cặp kính râm ra mà đi thẳng đến di ảnh Diệp
Linh, đặt một bó bách hợp trắng xuống rồi khẽ nói: "Cũng tốt, mẹ của con một mình rất cô đơn". Nói xong, ông ta dịu dàng ve vuốt gương mặt Diệp
Linh trên di ảnh, lui lại vài bước rồi đến cạnh Hướng Viễn.

"Cười đi, tại sao cô vẫn chưa cười? Những gì cô muốn đã có được rồi,
những người cô không muốn thấy đều chết cả rồi, vui thì cứ tỏ ra mặt,
nhịn trong lòng không thấy khó chịu à?", Diệp Bỉnh Văn chỉ Hướng Viễn
nói nhưng tay chưa kịp giơ ra thì đã bị Diệp Quân đứng sau Hướng Viễn
túm lấy.

"Chú Hai, bây giờ đã là lúc nào rồi mà chú lại nói vậy? Chú nói ít lại đi", Diệp Quân nói.

Diệp Quân và Diệp Bỉnh Văn chưa hề xảy ra xung đột, ông ta cũng không ngờ rằng Diệp Quân luôn phớt lờ mọi thứ lại nhúng tay vào lúc này, ông
ta lên giọng trưởng bối kẻ cả: "Diệp Quân, không có chuyện của cậu
ở đây".

Ông ta tưởng Diệp Quân sẽ buông tay nhưng chàng trai vốn hiền lành
ngoan ngoãn không hề có ý lui bước. Diệp Bỉnh Văn nhìn Diệp Quân vẻ cảnh cáo, vùng tay ra không hề khách sáo nhưng mấy ngón tay giữ chặt cổ tay
ông ta không mảy may nhúc nhích. Diệp Bỉnh Văn tự nhận mình rất khỏe do
tập luyện thể thao nhiều nên nghiến răng thử lại nhưng vẫn bại trận
trước chàng trai trong có vẻ nho nhã, mảnh mai này trong cảm giác đau
buốt ở cổ tay.

"Phản hết rồi, cậu còn làm bộ làm tịch gì?", Diệp Bỉnh Văn nổi điên.
Đột ngột, ông ta nhìn Diệp Quân vẻ hồ nghi rồi lại đưa mắt nhìn Hướng
Viễn sắc mặt lạnh đạm, "ồ" lên một tiếng, tỏ vẻ như vỡ nhẽ ra điều gì
đó, cười giễu cợt: "Chẳng phải tôi đã nói cậu còn đáng thương hơn anh
cậu sao? Cũng đúng, đây chẳng phải gia phong nhất quán của Diệp gia
chúng ta hay sao?".

Câu nói này khiến Diệp Quân thấy thê thảm vô cùng, gương mặt trắng
trẻo bỗng đỏ bừng lên, uất đến độ không nói được lời nào. Cậu thấy mình
như bị lột sạch quần áo trước mặt mọi người, chút tâm sự nhỏ nhoi ấy cứ
ngỡ đã giấu thật k