Old school Easter eggs.
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329131

Bình chọn: 7.00/10/913 lượt.

Dung. Cồ đã rất quen thuộc với ngôi chùa này bởi trước kia cô vẫn đến đó thăm Diệp Bỉnh Lâm,giờ thì hay lắm, có thêm cả Diệp Khiên Trạch. Đàn ồng nhà họ Diệp rất giống nhau ở điểm này, đều rất nặng tình cảm.

Quả nhiên, trong căn phòng, nơi tạm thời đặt bài vị của Diệp Linh, Hướng Viễn đã tìm thấy Diệp Khiên Trạch ủ rũ ngồi một góc. Trước mặt anh đang bày một quyển sách tơi tả rách nát, xem ra có vẻ đã rất lâu không được đụng đến.

Hướng Viễn không lên tiếng làm phiền anh, nhẹ nhàng bước đến, vừa cầm quyển sách đó lên đã nhìn thấy ngay một câu: "Chấp chấp niệm nhi tử, chấp chấp niệm như sinh, thị vị chúng sinh...".

Cô gập sách lại, thở dài: "Anh ngồi ở đây lâu như thế, đã hiểu được chưa?".

Diệp Khiên Trạch chầm chậm lắc đầu.

Hướng Viễn cười khổ: "Phải rồi, nếu có thể hiểu được, sao anh còn ra nồng nỗi này?".

Anh không nói gì, gương mặt vốn dịu dàng ồn hòa, hai bên má nay đã hóp lại, gò má nhô cao lên hẳn, cả người càng có vẻ tiều tụy. Hướng Viễn không thể nào không xót thương, cô cúi người xuống, khẽ nói: "Khiên Trạch, chúng ta về nhé?".

Diệp Khiên Trạch vẫn lắc đầu, dường như ngoài lắc đầu ra thì thế gian chẳng còn việc gì khác để làm.

"Em nhớ anh tin rằng người chết rồi linh hồn vẫn tồn tại nên mới muốn đến đây ở cùng Diệp Linh, đúng không? Nhưng đã qua bảy ngày rồi, nếu thật sự có linh hồn, vậy tại sao không để cô ấy đi trong yên bình?"

"Cô ấy muốn anh ở đây với cô ấy."

Đây là câu đầu tiên Diệp Khiên Trạch thốt ra sau khi Diệp Linh mất, giọng nói khàn đặc nghẹn ngào. Nghe thấy vậy, lòng Hướng Viễn cảm thấy rất chua xót.

"Cô ấy đã không còn nhưng anh thì vẫn còn sống, anh không thề cứ ở bên cô ấy mãi được. Khiên Trạch, nếu trong lòng cô ấy nhớ đến anh thì sẽ không muốn thấy dáng vẻ anh thế này."

Diệp Khiên Trạch như lại trở về với trạng thái lão tăng ngồi thiền, miệng không nói, tai không nghe, vạn sự không liên quan đến mình.

Cơn giận dữ trong Hướng Viễn bốc lên, bộ dạng này của anh khiến cồ vừa đau khổ vừa chua xót. Cô kéo cánh tay Diệp Khiên Trạch, chẳng nói chẳng rằng mà lồi anh đi: "Đi, đi theo em!".

Anh vẫn không nhúc nhích. Giọng Hướng Viễn run run: "Diệp Khiên Trạch, anh còn nhớ cái hôm anh cầu hồn em, anh đã lôi em đi thế nào không? Nếu trong đầu anh ngoài bài vị này ra, vẫn còn nhớ một số chuyện khác thì bây giờ theo em ngay!".

Cuối cùng, Diệp Khiên Trạch đã buông lõng người, không còn kháng cự, để mặc Hướng Viễn kéo anh đi loạng choạng ra đến cổng chùa rồi đẩy anh lên xe.

"Chủng ta về nhà... anh đừng thế nữa, được không?" Hướng Viễn vừa khởi động xe rời đi, vừa nhìn cái người đang nằm vật vờ bên ghế phụ như xác chết biết đi, bỗng cảm thấy hoang mang không biết phải làm sao. Cảnh sắc ngoài cửa sổ vùn vụt lướt qua trong bóng đêm, những ngọn đèn ne-on của thành phố trở thành một đường ánh sáng vẩn đục trong bóng tối.

Hướng Viễn nhìn phía trước, hỏi: "Anh chẳng đã nói, từ nay về sau, chúng ta phải sống thật hạnh phúc ư? Anh đã nói thế, Khiên Trạch, anh quên rồi à?".

Ánh mắt anh đang nhìn một nơi rất xa vồ định ngoài cửa sổ: "Anh có tư cách gì để sống hạnh phúc?".

"Vậy còn em? Em là vợ của anh, em phải làm thế nào? Khiên Trạch, Diệp Linh đã chết rồi, anh đau khổ, em biết, nhưng bắt cả thế giới phải để tang cô ấy thì anh mới cam lòng sao? Tại sao anh không nghĩ đến em, cho dù em đã van xin anh, anh cứ khóc đi, khóc xong sẽ sống thật tốt, được không?" Hướng Viễn quên mất tập văn kiện của mình, quên mất cả mục đích mình đến đây, cồ không phải là người phụ nữ mạnh mẽ cái gì cũng làm được mà chỉ là một người vợ bị tồn thương, ngồi cạnh người chồng trái tim mỗi lúc một bay xa, chỉ mong có thể gọi anh trở về.

Hướng Viễn thấy Diệp Khiên Trạch quay ngoắt đầu đi để khóc. Cô rút một tay ra khỏi vồ lăng, phủ lên tay anh nhưng anh lại rút ra từng chút' một rồi nói: "Xin lỗi! Hướng Viễn, xin lỗi...".

Hướng Viễn buông tay ra rồi lại nắm lại trong không khí. Cô cười cười, nhìn thấy mình trong kính chiếu hậu, cảm thấy rất thê lương. "Xin lỗi, xin lỗi thì có tác dụng gì? Diệp Khiên Trạch, anh từng nói không muốn làm tổn thương bất kỳ người nào, chẳng lẽ em không phải là người?"

"Xin lỗi...", anh vẫn lặp lại câu đó, giọng nói mỗi lúc một nhỏ, mệt mỏi cực độ.

"Em ghét câu này của anh, em ghét cái bộ dạng người không ra người, ma không ra ma này của anh. Anh đừng ép em phải nói những lời anh không muốn nghe. Bây giờ anh cảm thấy cô ấy quan trọng hơn cả thế giới này nhưng lúc cô ây còn sông thì anh đã làm gì? Tại sao anh không đưa cô ấy cao chạy xa bay, tại sao còn cưới em?" Chiếc xe đã tiến vào trung tâm thành phố, đêm ở thành phố này quá sáng, sáng đến mức chiếu vào sự bi thương của con người không chốn dung thân.

"Cô ấy đã hóa thành tro bụi, anh vẫn còn xương thịt, chết theo cô ấy đi, hoặc là anh phải sống cho tốt! Nếu không em sẽ khinh thường anh. Anh là kẻ bạc nhược vô sỉ nhất!"

Nói xong, cô lại t