
ự hỏi, Hướng Viễn, mày phải làm gì đây? Đoạn đường này đã trải qua quá nhiều phong ba bão táp, mày tưởng không có gì làm khó mày được ư? Những điều mong cầu thì đã cầu rồi, những lời khó nghe cũng đã nói ra trước mặt người đàn ồng này rồi, mày còn làm gì được nữa đấy? Chẳng lẽ mày phải rơi nước mắt cùng anh ấy? Nước mắt là thứ giả tạo vô dụng nhất, mày khing thường nó nhưng bây giờ chẳng phải mày cũng yếu đuối như nó sao?
Không đâu, nhất định phải có cách qua được cửa ải này. Hướng Viễn không dám nhúc nhích, nước mắt rơi ra đồng nghĩa với việc cô đã bất lực hoàn toàn trước nỗi bi thương hiện tại.
"Đừng để em cảm thấy lấy anh là quyết định ngu muội nhất đời mình."
Diệp Khiên Trạch xoay gương mặt đầm đìa nước mắt về phía cồ nhưng gương mặt ấy sao quá xa lạ. "Xin lỗi, Hướng Viễn, anh đã chịu thua rồi, là lỗi của anh, kiếp sau sẽ trả cho em."
Cuối cùng, Hướng Viễn đã nghe thấy tiếng nấc nghẹn của mình, tất cả những lời nói đều vỡ vụn: "Không, không không... Kiếp này đã đủ rồi, cho dù thật sự có kiếp sau, em cũng không muốn gặp lại anh nữa. Khiên Trạch, nhân lúc còn ở kiếp này, nhân lúc em vẫn còn ở cạnh anh, anh nắm lấy tay em được không? Nắm lấy tay em đi. Anh xem, chỉ có nó mới có hơi ấm".
Anh nhấc tay lên, cuối cùng lại chậm rãi áp lên mặt mình, rất lâu, rất lâu.
Hướng Viễn nói sai rồi, chính cô cũng không cảm nhận được hơi âm của bàn tay mình, cô co lại, sức mạnh của tuyệt vọng quá mạnh mẽ, trái tim rất dễ trở nên lạnh cóng. Cô run rẩy lôi mặt Quan Âm đứt cô thấm máu ra, nắm chặt sợi dây trong lòng bàn tay, bấm mạnh vào da thịt.
"Chấp chấp niệm nhi từ, chấp chấp niệm nhi sinh... Cô ấy đã chết trong chấp niệm của mình, anh sẽ nối gót theo ư?"
Cuối cùng, đôi mắt Diệp Khiên Trạch cũng có chút sự sống khi nhìn thấy mặt Quan Âm lục bích chói mắt kia. "Thì ra nó ở chỗ em. Đưa anh, xin em hãy đưa anh..."
Hướng Viễn cười một tiếng, nói: "Được" rồi nghiến răng, ném mạnh nó ra ngoài qua cửa kính xe đang mở.
Diệp Khiên Trạch lặng lẽ nhìn cô rồi không chút do dự, không nói một lời nào, cởi dây an toàn, đưa tay mở cửa xe, nhào ra ngoài từ ghế phụ.
Hướng Viễn cũng không kịp kêu lên. Tất cả diễn ra như một cơn ác mộng kinh khủng, cô đạp thắng thật mạnh, tiếng thắng xe rít tai và tiếng va đập liên tiếp vang lên rất rõ. Cô tiến từng bước, từng bước tới cái người đã ngã nhào ra đường. Anh rất may mắn, những chiếc xe đi sát phía sau, không chiếc nào đâm trúng anh. Dù là thế, một lực ma sát lớn như vậy vẫn khiến anh thương tích đầy mình, toàn thân những máu là máu nhưng anh vẫn đang cuống quýt, bất chấp đau đớn để tìm cho ra mặt Quan Âm không biết đã biến đi đằng nào.
Trên đường Trung Sơn sầm uất, trung tâm phồn hoa nhất thành phố, xe cộ rồng rắn nối nhau không dứt, đèn đuốc sáng choang... Hướng Viễn lại cảm thấy rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức lạ lùng, đến cả chủ của mấy chiếc xe đi sau và cả những người vây quanh đang chép miệng nói những gì, cô cũng không nghe thấy. Trong sự tĩnh lặng đó, Hướng Viễn đã khóc òa nức nở trước rất nhiều cặp mắt xa lạ. Đó chính là người đàn ông cồ yêu, đó chính là niềm hạnh phúc bấy lâu cồ tìm kiếm, đó chính là Diệp Khiên Trạch đã nói "chúng ta mãi mãi sẽ không xa nhau" dưới ánh trăng của mười ba năm trước ư? Không, không phải thế. Người cô yêu là cậu bá dịu dàng trong sáng như ánh trăng trong ký ức, tuyệt đối không phải là người trước mặt.
Hướng Viễn lôi mặt Quan Âm từ trong người ra. Chẳng qua chỉ là một trò đánh lừa thị giác nhưng người luồn không nhìn rõ rốt cuộc là ai? Cô khẽ đặt mặt Quan Âm ấy vào lòng bàn tay rướm máu của Diệp Khiên Trạch rồi khép bàn tay anh lại. Lúc này, cồ bỗng nhớ đến câu hỏi mà Diệp Linh đã truy vấn vô số lần, cho đến trước khi chét cũng không có được đáp án - "Diệp Khiên Trạch, anh có lời nào muốn nói với em không?".
Hướng Viễn thầm trả lời trong lòng: "Anh ấy không dám nói thì để tôi nói thay... Anh ấy yêu cô".
Phải, Diệp Khiên Trạch yêu Diệp Linh. Tuy lúc ở bên nhau, ngày qua ngày, chiếc cân trong tim anh vẫn ngả về Hướng Viễn theo quán tính nhưng cái chết đó đã khiến chiếc cân nghiêng hết về phía Diệp Linh. Hạnh phúc mà Hướng Viễn cần giống như chiếc hoa tai mắc kẹt bên khe suối nhiều năm về trước, vất vả khả cực tìm kiếm, lại thất lạc trong chính tay mình, chỉ còn trơ lại sự hụt hẫng hoang hoải.
"Hướng Viễn, cứ để anh thế này đi."
Diệp Khiên Trạch nắm lấy mặt Quan Âm đứt cổ, chậm rãi đứng dậy một cách vất vả.
Hướng Viễn đưa tay phủi bụi trên vai anh một cách tỉ mỉ. "Được, tồi muốn anh nhận lời một chuyện. Sau khi vết thương lành, hãy ký vào giấy ủy quyền, việc ở công ty anh không cần hỏi đến nữa, anh có thể dần dần chết đi trong hồi ức của mình." Nói xong, cô lại gật gật đầu như để thuyết phục bản thân lần cuối: "Phải, chúng ta cứ thế đi".
Dưới sự chống đỡ của Hướng Viễn, Giang Nguyên đã dần trở lại quỹ đạo một cách khá nhanh chóng. Cuộc sống của Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn lại như đoàn tàu h