
ư vậy.
Như để chứng minh dự cảm bất an mơ hồ của Hướng Viễn, không lâu sau,
khi ra vào Diệp gia và Giang Nguyên, Hướng Viễn thường xuyên cảm nhận
được có một chiếc xe lạ bám theo sau mình. Có lúc cô thấy kỳ lạ bèn cố ý đi vào những con đường sầm uất và quanh co, chiếc xe đó đã biết bại lộ
tung tích bèn biến mất trong dòng xe cộ ngược xuôi. Nửa đêm, điện thoại
nhà Diệp gia có đến mấy lần reo vang một cách vô duyên vô cớ, dì Dương
làu bàu nguyền rủa thức dậy nghe nhưng bên kia không một tiếng động. Còn có một hôm, Hướng Viễn về nhà rất muộn, xe đến một khu vực vắng vẻ gần
nhà, cô phát hiện ra một chiếc xe hàng loại nhỏ đang đỗ trên con đường
bắt buộc phải đi ngang để về nhà, cô vội vã quay đầu xe, chiếc xe kia
cũng bám theo sau, cũng may gặp được Diệp Quân vừa tan sở và đưa cô về
bằng xe cảnh sát, chiếc xe ấy mới biến mất.
Sau việc đó nghe Diệp Quân nói, trên chiếc xe khả nghi đó ít nhất có
đến ba tên đàn ông lực lưỡng dữ tợn khiến cậu vừa nghĩ đến đã toát mồ
hôi lạnh. Từ hôm ấy, chỉ cần thời gian phù hợp, sau khi tan sở Diệp Quân sẽ đến văn phòng Hướng Viễn để đợi cô cùng về. Hướng Viễn cứ bận việc
của cô, còn Diệp Quân ôm máy tính xách tay ngồi một bên ngoan ngoãn chơi điện tử. Có lúc cô phải tiếp khách đến khuya, cho dù có tài xế của công ty phụ trách đưa đón thì Diệp Quân cũng không yên lòng, nhất định phải
đích thân ở bên cạnh, tất cả vì an toàn của cô nên Hướng Viễn cũngcố
gắng giảm bớt những hoạt động buổi tối của mình để Diệp Quân không phải
đợi lâu.
Hướng Viễn cảm thấy có một đôi tay đang lặng lẽ áp sát lại gần mình
trong bóng đêm nhưng mục tiêu của đôi tay ấy hình như không phải là cô.
Nếu không thì cho dù cô có cảnh giác, cho dù Diệp Quân luôn ở sát bên cô thì thế nào cũng có lúc hớ hênh, cô không thể chạy thoát dễ dàng như
thế được. Đôi tay ấy như thể đang quan sát, đang dò dẫm nên cô cảm nhận
được một bóng tối rủi ro nhưng lại không thát sự bị phương hại.
Cũng chính vào thời gian đó, rất khó tìm thấy bóng dáng Diệp Khiên
Trạch trong nhà. Hướng Viễn không nói với Diệp Khiên Trạch về những
chuyện mình gặp phải nhưng dù có căm hận anh đến mấy thì nói cho cùng cô cũng không mong muốn anh gặp bất kỳ tai nạn nào, vậy nên cô dặn dò Diệp Quân phải nhắc nhở anh mình, làm chuyện gì cũng nên cẩn thận một chút.
Đúng như những gì Hướng Viễn lo lắng, phiền phức của Diệp Khiên Trạch đã đến. Tính tình anh rất khiêm nhường giản dị, lại dịu dàng ấm áp nên
hiếm khi có xung đột với ai nhưng liên tiếp mấy ngày, cứ đang yên đang
lành lái xe thì lại gặp phải những tai nạn đâm xe nho nhỏ. Sự ngẫu nhiên như vậy xuất hiện quá nhiều khiến ngay cả bản thân anh cũng không cách
nào thuyết phục được mình rằng đó chỉ là sự cố.
Hôm đó, Hướng Viễn về nhà nhìn thấy anh bị xước toạc cả da trên trán. Lúc đầu, anh sợ Hướng Viễn lo lắng nên chỉ nói là do mình lái xe bất
cẩn, về sau không thoát được sự nghi ngờ của cô nên mới thừa nhận trên
đường về bị một chiếc xe container kéo theo rơ-móc điên cuồng đâm vào
đuôi xe nhưng không đợi cảnh sát giao thông xuất hiện, chiếc xe gây tai
nạn ấy đã chạy mất tăm mất dạng. Cũng may chỉ bị xây xước nhẹ, không bị
thương nặng, nếu chiếc xe ấy cố tình đâm chết anh, chỉ e rằng lành ít dữ nhiều.
Hướng Viễn nhíu mày hỏi: "Tiểu Trần đi đâu rồi? Tại sao anh lái xe
một mình về? Bảo cậu ta theo anh là để có một người trẻ tuổi mạnh khỏe
đi theo chăm sóc, đối phó mọi việc mà?".
Diệp Khiên Trạch không nói gì, Hướng Viễn chỉ còn nước nói thẳng:
"Tôi thấy hình như đã nuôi tốn cơm cậu ta rồi, chẳng được ích lợi gì cả, thôi để cậu ta đi cho sớm vậy. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ điều hai bảo vệ nhanh nhẹn ra khỏi công ty để đi theo anh, có việc gì thì qua thời
gian này rồi hẵng hay, chí ít đừng để tôi nhìn thấy anh cụt tay cụt
chân".
"Không liên quan đến Tiểu Trần, cậu ấy vốn theo anh..."
"Kết quả thì sao?"
"Cô ấy... không được khỏe lắm nên anh bảo Tiểu Trần đến giúp."
Hướng Viễn đã hiểu ra, cô "ồ" lên một tiếng thật dài rồi lạnh lùng
ném ra một câu: "Thì ra là thế, quả nhiên sống thì đào hoa, chết vẫn còn phong
lưu". cầK
Tuy sự hận thù trong lòng khó dứt nhưng ngày hôm sau, Hướng Viễn vẫn
đích thân chọn ra hai người bảo vệ để đi theo Diệp Khiên Trạch. Thế
nhưng, hai người bảo vệ vốn xuất thân từ đội cảnh vệ đã không thể khiến
sự việc kết thúc trong bình yên bởi không lâu sau, chiếc xe của Diệp
Khiên Trạch bị đập nát tan tành.
Khi báo cảnh sát thì sự việc đã không thể cứu vãn được gì. Hướng Viễn gọi điện cho Thôi Mẫn Hàng, mời anh ta dùng trà nhưng Thôi Mẫn Hàng lại từ chối khéo léo hết sức rằng anh ta đang ở Thái Lan, đợi sau khi về
nước, nhất định sẽ đích thân mời cô dùng trà để trả lễ. Trước khi cúp
máy, anh ta cũng không quên hỏi thăm Diệp Khiên Trạch một cách lịch sự.
Hướng Viễn bắt đầu cảm thấy sự việc nghiêm trọng hơn mình tưởng
tượng, sau khi ngẫm nghĩ kỹ, cô đi tìm Đằng Vân. Đằng Vân và Thôi Mẫn
Hàng trước nay quan hệ rất tốt nên câu đầu tiên khi Hướng Viễn gặp
Đằng