
n cực điểm, bây giờ cô lại thấy bình
tĩnh hơn nhiều, vậy nên cô chờ đợi một lời giải thích của Diệp Khiên
Trạch. Chẳng ai muốn ép ai cả, nếu không khi đã đến lúc không thể lùi
bước, tình hình sẽ thế nào thì chỉ có trời mới biết.
Trong lúc Hướng Viễn làm những việc này, rất nhiều lần, Diệp Quân đều ngồi cạnh vô tư chơi điện tử. Cô đã nói là mình không sao nên không cần theo cô mãi thế nhưng Diệp Quân vẫn không thể yên tâm, ngược lại cậu
như đã tìm ra một lý do đeo bám theo cô một cách quang minh chính đại.
Đến cả những người làm việc dưới quyền cô đều lén lút cười và bàn tán
rằng, đó đúng là cậu em chồng theo sát bà chị dâu nhất thiên hạ.
Hướng Viễn cũng biết có những việc không thể hiểu. Tại sao tâm tư của Diệp Quân không những không giảm đi theo năm tháng và sự thay đổi thân
phận của hai người mà ngược lại chỉ tăng lên theo cấp số nhân. Không
biết cậu vô tình hay cố ý mà lúc tăng ca, khi hai người ngồi trong văn
phòng, cậu thường tắt máy tính rồi ngồi dịch một chiếc ghế đến sát cạnh
Hướng Viễn, ngắm cô làm việc, đuổi cũng không đi. Có lúc Hướng Viễn sực
tỉnh sau một khoảng thời gian quá chuyên tâm làm việc mới phát hiện ra
hơi thở của cậu rất gần, hoặc khi cô không để ý mà quay người, sẽ đụng
vào cơ thể cậu. Điều này khiến Hướng Viễn thấy ngượng ngùng nhưng mỗi
lần như thế, cô chỉ có nước ho khan vài tiếng, lặng lẽ ngồi xách ra một
chút hoặc viện cớ nào đó đuổi cậu ra xa. Cô luôn muốn tìm một cơ hội để
nói rõ với Diệp Quân, như thế là không đúng, cho dù là có người thấy hay không nhưng mỗi lần lời đã đến cửa miệng, nhìn thấy vẻ mong mỏi vô cùng e dè trong mắt Diệp Quân, cô lại nuốt xuống, cậu chỉ muốn ở bên cô, chỉ muốn gần thêm chút nữa, chỉ thế mà thôi, cậu không hề có ý nghĩ quá
đáng nào hơn. Thậm chí cậu cũng không dám áp sát quá mà chỉ mong đợi một lúc nào đó cô bất cẩn, ống tay áo phớt nhẹ qua cậu, mái tóc phớt nhẹ
qua cậu, những lúc như thế cậu sẽ vui như một đứa trẻ lấy trộm được kẹo
ngọt.
Nhiều lúc cảm thấy thực sự bất lực, Hướng Viễn đã nói với Diệp Quân: "Em không phải là trẻ con".
Diệp Quân lại gật đầu vẻ rất thẳng thắn và kiêu hãnh, "Chị biết là được".
Hướng Viễn chỉ biết dở khóc dở cười, thêm nữa cũng đang có tâm sự nên không có tâm trí nào đùa cợt đành xem cậu là đồ vật biết di động, không thấy thì không sao - đương nhiên, cũng còn một điều mà cô bắt buộc phải chịu đựng là khi có Diệp Quân, cửa văn phòng của cô luôn bị gõ cửa với
tần suất cao gấp đôi bình thường, những người bước vào hoặc đưa tài liệu hoặc bê nước đèn đều là những cô nhân viên trẻ trung xinh đẹp.
Kết quả là sự im lặng của cô càng khiên Diệp Quân được thể làm tới.
Cậu tranh thủ cả những giờ nghỉ trưa vượt qua cả hai khu lớn của thành
phố để đến mời cô ăn cơm.
Trong một nhà ăn gần công ty, Hướng Viễn đã chọn một phần ăn đơn giản cho mình và Diệp Quân nhưng Diệp Quân vội đi nên ăn vừa nhanh vừa gấp.
"Sao em phải khổ như thế?", Hướng Viễn cười khổ. "Trẻ tuổi thì cũng không nên hành hạ mình chứ!"
"Không sao, thức ăn ở đây hợp khẩu vị của em." Diệp Quân
nuốt thức ăn trong miệng, vừa vội vàng uống nước vừa nói với Hướng Viễn: "Phải rồi, gần đây chị bận gì mà lại có quầng thâm dưới mắt thế kia?
Phụ nữ không quan tâm nhan sắc sẽ già nhanh lắm".
Hướng Viễn cười lớn: "Hiểu nhiều gớm nhỉ". Dạ dày cô không tốt như
Diệp Quân nên chọc vào thức ăn trong đĩa được một lúc, cô bỗng hỏi:
"Diệp Quân, em có từng nghĩ nếu có ngày công ty thuộc về người khác thì
sẽ ra sao không?".
Diệp Quân không nghĩ ngợi gì, đáp ngay: "Sao lại thế được? Chẳng phải còn có chị sao?".
"Chị... không phải là người khác à?"
"Sao chị lại là người khác được? Nếu chị là người khác thì trao cho
người khác đi... Chị không ăn ớt xanh à? Cho em nhé, chị có ăn cà chua
không?", cậu vừa hỏi vừa với đũa ra gắp.
Hướng Viễn thấy bất lực, chẳng trách Đằng Vân bảo con trai nhà họ
Diệp đều là cậu ấm, thật sự là với cậu ấm đang ngồi trước đây thì gia
nghiệp của cậu cũng không hấp dẫn bằng ớt xanh và cà chua, chẳng trách
cậu chỉ làm một viên cảnh sát quèn mà lại vui sướng thỏa mãn như thế.
"Ấy, em phải đi rồi, nếu đến muộn thì bị đội trưởng mắng chết." Diệp
Quân lau miệng rồi giành móc ví ra, lắc lắc trước mặt Hướng Viễn: "Hôm
trước phát lương, đã hẹn hôm nay em trả mà".
Hướng Viễn làm động tác mời tự nhiên, cậu cười rồi vẫy tay gọi phục vụ bỗng bất ngờ kêu lên một tiếng: "ủa...Hướng Dao!".
Hướng Dao ăn mặc rất thời trang, đang đứng lạnh lùng ngoài cửa quán
ăn. Do Diệp Quân nhanh mắt nên cô bất đắc dĩ phải tiến đến chỗ họ.
"Chắc tôi không làm phiền hai người chứ?" Miệng tuy nói thế nhưng cô không có ý định bỏ đi.
"Nói gì vậy?" Diệp Quân cười bảo: "Lâu quá không gặp cậu rồi. Tôi phải đi đây, hai người trò chuyện đi nhé".
Hướng Viễn bất giác thu lại nụ cười trên gương mặt, nhìn Hướng Dao một cái rồi hỏi: "Đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống đi".
"Tôi không đáng sợ thế chứ, vừa đến cậu đã bỏ đi. Lúc n