Old school Easter eggs.
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328512

Bình chọn: 8.00/10/851 lượt.

ãy nói chuyện
riêng tư thầm kín à?", Hướng Dao nửa cười nửa thật hỏi Diệp Quân.

Diệp Quân ngẩn người rồi đỏ bừng mặt nhưng lúc nói vẫn rất điềm tĩnh: "Làm gì có chuyện đó. Tôi đang vội đi làm. Lần sau ăn cơm với nhau nhé. Hướng Dao, cậu mà còn đùa với tôi nữa thì lần sau mất khách đấy. Còn
nữa, Hướng Viễn lúc nào cũng nhắc cậu, hai chị em trò chuyện lâu một
chút."

Hướng Viễn thầm nghĩ, cái cậu nhóc Diệp Quân này bình thường ở cạnh
mình lúc nào cũng tỏ vẻ không chịu lớn nhưng khi nói chuyện trước mặt
người khác thì cũng ra ngô ra khoai lắm.

Hướng Dao nhìn thấy khóe môi Hướng Viễn nhướn lên thì hơi ngạc nhiên, hỏi: "Hướng Viễn, tâm trạng chị cũng khá quá nhỉ?".

"Em bảo chị phải thế nào?", Hướng Viễn nhún vai.

Hướng Dao do dự một lúc rồi nói: "Chắc không phải chị không biết nhỉ. Anh Diệp, không, phải gọi là anh rể mới đúng. Tôi nghe nói... nghe nói
anh ta ở ngoài...".

"Hướng Dao, cậu nói bậy gì thế?" Diệp Quân nghe thấy vậy liền ngắt
lời Hướng Dao, sự thân thiện trước đó đã biến thành sự cảnh giác. Cậu
không ngờ Hướng Dao bộc trực như vậy, vừa đến đã đề cập đến chuyện này,

Hướng Viễn tuy không tỏ ra điều gì nhưng cậu tin chắc rằng cô rất đau lòng.

Sự trở mặt vô tình của Diệp Quân đã khiến Hướng Dao thấy tổn thương
bởi cậu vẫn chỉ biết bảo vệ Hướng Viễn, trong mắt cậu ngoài Hướng Viễn
ra thì chẳng còn ai khác. sắc mặt cô sa sầm, cơn giận trong bụng bốc
lên, thế là nói năng càng không biết kiêng kỵ hơn: "Cậu hoảng hốt cái
gì? Có phải là bí mật gì đâu, cả thế giới biết hết rồi".

"Chị ấy là chị cậu, tại sao cậu phải..."

"Cãi nhau gì vậy?" Câu nói khẽ của Hướng Viễn khiến họ đều yên lặng.

"Hướng Dao, em đến tìm chị là để báo chị biết chuyện này à? Được thôi, giờ thì chị biết rồi."

Hướng Viễn tiếp tục ăn những món ăn đã hoàn toàn nguội lạnh trên bàn.

"Chị biết rồi?" Hướng Dao khẽ hè đôi môi, nói tiếp: "Chị làm sao thế? Anh ta có tình nhân ngoài kia, chị biết mà vẫn để mặc anh ta à? Hướng
Viễn, cứ giả câm giả điếc làm ra vẻ hạnh phúc rồi sống bình lặng với anh ta như thế ư? Chồng của mình thay lòng đổi dạ cũng mặc kệ sao? Chị
không phải là máu lạnh mà là không có tim gan!".

"Em thì có lòng có dạ nên đến đây nhắc nhở nên chị phải cảm ơn em đúng không?" ^ệpOữ

Vẻ lạnh nhạt của Hướng Viễn khiến Hướng Dao giận run người: "Chị
tưởng tôi muốn lo chuyện chị à? Chị mặc kệ đúng không? Thế thì tôi báo
chị biết, Diệp Khiên Trạch và cô ả kia quan hệ rất tốt, tối qua họ còn
cùng nhau ra biển câu cá, ân ái như keo sơn. Bọn họ đã không coi chị ra
gì cả!".

Những lời này của cô đã khiến sắc mặt Hướng Viễn thay đổi: "Ai bảo em biết những chuyện này?".

"Chẳng cần ai nói tôi cũng biết vì A Tuấn hiện giờ đang làm việc ở
bưu điện. Anh họ anh ấy tối qua có việc nên gọi anh ấy xuống tàu, lúc đi anh ấy nhìn thấy chồng chị và cô ả kia cầm dụng cụ câu cá xuống tàu...
vốn chuyện này chẳng chút liên quan đến tôi, nếu không vì lúc tan sở tôi đi ngang nhìn thấy bọn họ thì tôi đã chẳng thèm quan tâm làm gì."

"Em đang ở thành tây, công việc mới ở trên đường Tô Châu mà. Sao,
bình thường đi làm hay tan sở đều rảo một vòng lớn như vậy à?" Hành tung của anh lộ ra từ miệng Hướng Dao khiến đầu cô đau như muốn vỡ ra.

Hướng Dao bẻ ngón tay mình một cách thiếu tự nhiên: "Tôi đi làm thế nào, không cần chị phải lo".

"Vậy được, chị cũng không muốn lo. Những gì cần nói đã nói rồi, nếu em không định ngồi xuống ăn cơm thì đi đi".

Hướng Dao vẫn ưỡn thẳng người đứng nguyên tại chỗ với vẻ kiên quyết: "Dựa vào đâu mà chị bảo tôi đi thì tôi đi?".

"Em không đi thì chị đi." Hướng Viễn đặt bộ đồ ăn bằng thép trong tay xuống đánh "rầm" một tiếng rồi không nói năng gì, bước ra ngoài qua khe hở giữa Diệp Quân và Hướng Dao.

Hướng Dao mắt đỏ vằn, thẫn thờ nhìn chỗ ngồi trống không của Hướng Viễn, không nói lời nào.

Diệp Quân thở dài: "Cậu chẳng hiểu tính khí chị ấy gì cả. Chị ấy như
thế thì cậu thấy vui lắm sao? Tôi biết cậu đến đây thực ra là vì quan
tâm đến chị ấy, nhưng...".

"Tại sao tôi phải quan tâm đến chị ấy? Chị ấy sống chết thế nào thì
liên quan gì đến tôi?" Hướng Dao cứng mồm, nước mắt lại mềm yếu, lời
chưa nói dứt, nước mắt đã chảy tràn.




Tuyệt vọng và sợ hãi giống một chiếc bình miệng nhỏ, bên ngoài sóng gió gào thét nhưng Hướng Viễn lại nằm dưới đáy bình. Bốn bề rất tĩnh lặng, chỉ khi ngẩng đầu lên mới phát hiện ra mình không nhìn thấy chút ánh nắng nào.

Đêm hôm ấy, Hướng Viễn nhận được một cuộc điện thoại, giọng nói đã được biến âm vang lên phía đầu dây bên kia: "Diệp thiếu gia đang là khách của chúng tôi, mà mấy anh em ở đây cũng không được nhẹ tay lắm, nếu muốn bảo toàn tính mệnh của chồng cô thì chuẩn bị hai mươi triệu tệ, tiền mặt, không được cùng series, không được báo cảnh sát. Cô có thể suy nghĩ, vật kỷ niệm lát nữa sẽ được gửi đến ngay, có lẽ khi nhìn thấy nó, cô sẽ suy nghĩ kỹ hơn. Đương nhiên, suy nghĩ càng lâ