
i hềnh hệch, nụ cười méo mó và nét lạnh lùng trong đôi mắt khiến cô ta trở nên đáng sợ vô cùng.
Viện trưởng liên tục xin lỗi "người khách vàng" Hướng Viễn. Cô buông tay đang che mặt xuống, máu không ra nhiều như cô tưởng nên cô hạ giọng nói với Viện trưởng: "Từ nay về sau... tôi muốn mọi người chăm sóc cô ta thật tốt...".
Sơ cứu đơn giản vết thương trên mặt tại bệnh viện xong, cô liền quay lại xe mình, lôi ra một cặp kính râm để che bớt vết thương, tiếp đó lại mở gói giấy có bọc chiếc usb ra, trên đó viết đơn giản mấy chữ: "Nếu hài lòng với chứng cứ của tôi thì ba giờ chiều, lầu hai ở Cát Tường Các". Ký tên là "người làm ăn".
Cát Tường Các là một quán trà bình thường trong thành phố G, giá rẻ nên rất nhiều người rất thích đến đây chọn nước uống, sau đó ngồi cả ngày trời. Hướng Viễn ngồi ở một vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, từ hai rưỡi chiều đợi đến chín giờ tối, "người làm ăn" Trần Kiệt không hề xuất hiện.
Cô không phải là người không có sự nhẫn nại, quá trình chờ đợi cũng không vất vả lắm, chỉ cần ngồi đó - bên một chiếc bàn đơn sơ, nhờn mỡ, một cốc nước lọc, thời gian sẽ trôi qua nhanh chóng như cát chui qua kẽ tay. Nếu cả đời này cũng nhanh như thế thì hay biết mấy.
Trần Kiệt không đến. sắc đêm đậm dần, dự cảm này của Hướng Viễn càng sâu. Kỳ lạ là khi cô ý thức được điểm này thì trong lòng lại không thấy thất vọng. Cuộc làm ăn mà Trần Kiệt muốn sẽ có nội dung gì? Chắc là dọa dẫm. Có lẽ hắn biết được tung tích Diệp Khiên Trạch, có lẽ hắn sẽ lấy đoạn băng đó ra để uy hiếp Hướng Viễn, chung quy cũng cần tiền thôi. Hướng Viễn không sợ giao tiền, có lẽ Trần Kiệt đến thì cô sẽ cho tiền thật nhưng hắn không xuất hiện nên cô nghĩ vậy thì thôi.
Không hề bất ngờ, cũng không thấy đau lòng, chỉ có hai chữ: "Bỏ đi".
Sự đã đến nước này Diệp Khiên Trạch ở đâu có còn quan trọng không? Nếu anh còn sống, đang ở một góc nào đó trên thế giới mà không có Hướng Viễn thì bốn năm rồi, cô việc gì phải quấy rầy anh? Nếu anh đã chết... Con người luôn phải chết, như thế cũng tốt, chẳng phải đó là chuyện cô muốn ư? Mấy năm nay, cô đã mệt mài tìm kiếm anh, cái cô cần chỉ là quá trình tìm kiếm, còn kết quả thì đã không còn quan trọng nữa.
Hãy để anh mất tích vậy, sống cũng được, chết cũng xong. Đối với người đàn ông ấy, cô yêu thì cũng yêu rồi, hận cũng hận rồi, bây giờ đã buông tay, đến già đến chết cũng không cần gặp lại nữa, đó là sự từ bi cuối cùng còn lại giữa Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch.
Trên mảnh giấy đó, Trần Kiệt tự cho mình là người làm ăn. Đoạn ghi âm ấy là con bài của hắn, cho dù hắn ngửa bài ra thì Hướng Viễn cũng đã nói, cô đã không còn sợ báo ứng từ lâu rồi.
Hướng Viễn rời khỏi quán trà, đi rất xa, chủ quán đuổi theo, bảo cô chưa trả tiền khiến cô cười phá lên, làm động vết thương trên mặt, đau như rách toạc.
Sau đó, cô đến "Tả Ngạn", địa bàn của Chương Việt. Người phụ nữ hạnh phúc tự lừa mình lừa người vẫn kiều diễm xinh đẹp trong bóng đêm, cô nói với Hướng Viễn: "Uống một cốc như tớ này, nâng tay cao lên, ngửa đầu, há miệng, nuốt xuống... Một phút sau, chẳng ai hạnh phúc bằng cậu".
Hướng Viễn nói: "Tường thuật như hút ma túy ấy".
Nhưng cô cũng làm theo. Cô cực ghét uống rượu nhưng lăn lộn trên thương trường hiếm khi bỏ được nó. Mấy năm trước tránh được thì tránh được, còn vài năm nay theo sự lớn mạnh của Giang Nguyên, cơ hội buộc cô phải nâng ly kính rượu không nhiều, người khác nâng ly đến, cô cười cười, hớp một ngụm nước cũng vậy thôi.
Nhưng đêm nay, cô rất nghiêm túc làm theo Chương Việt - đưa tay, ngửa đầu, há miệng, nuốt xuống... Hạnh phúc liệu có đến như mong đợi?
Không biết đã lặp lại động tác ấy mấy lần, tiếng cười quái dị của Chương Việt không ngừng vọng đến. Hướng Viễn chống cằm, thấy cô nàng đang dùng ánh mắt lả lơi với chàng trai trẻ bên cạnh một cách không kiêng kỵ gì: "...Mảnh mai, thon thả, vai rộng chân dài, gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ. Lớn rồi, suýt nữa không nhận ra, rất ổn, chị rất thích... Hay là uống một cốc với chị nhé?".
Trong ánh đèn lập lòe, Hướng Viễn biết người ấy đang đỏ mặt. Cậu cầm lấy cốc rượu của Hướng Viễn, do dự chạm khẽ với cốc Chương Việt.
Cô nàng Chương Việt chưa chịu thôi, liếc mắt nói: "Không được, trừ phi cậu giao môi với chị".
Hướng Viễn mím môi, vừa nhìn trò hay vừa cười, chàng trai ấy lại liếc nhìn cô một cái, cầm chai rượu Vodka chỉ còn lại một phần ba lên, ngậm lấy miệng chai, uống cạn rượu trong đó.
"Chị, được chưa?"
Cậu nói với Chương Việt nhưng tay lại kéo Hướng Viễn đứng dậy. Hướng Viễn cũng không vùng vẫy, mặc cậu kéo tay mình rời khỏi đó. Dù sao cô đã đợi quá lâu, hạnh phúc mà Chương Việt nói cũng không thấy xuất hiện.
"Ấy, muốn đưa người ra khỏi chỗ tôi không dễ đâu." Một bàn tay ngọc ngà với các móng tay sơn màu đỏ thắm của Chương Việt giữ lấy cánh tay chàng trai trẻ, Hướng Viễn cũng không nhìn rõ cậu tránh né thế nào mà trong tích tắc đã thoát ra được. Chương Việt