
cười gào lớn phía sau: "Hướng Viễn, cậu đền móng tay cho tôi, một cái đổi lấy một tòa nhà...".
Đó là lần duy nhất ừái tim cậu nảy sinh lòng tham, vì nỗi nhung nhở
duy nhất của mình, lễ nghĩa liêm sỉ đều không cần, chỉ cần cô.
Hướng Viễn và Diệp Quân về đến nhà, dì Dương ra mở cửa, thấy dáng vẻ
họ như thế thì sắc mặt quái lạ như vừa nuốt phải một con vẹt. Thực ra
Hướng Viễn không cần ai dìu đỡ, cồ phải cám ơn những năm tháng được rèn
luyện khiến chút tửu lượng cồ cũng không thua kém ai.
Khi cồ đứng trước chiếc giường rộng thênh thang vô bờ, có một tích
tắc thoáng do dự - đây là chiếc giường cô đơn nhất thế gian. Một lúc
sau, cồ cam chịu ngã vật xuống, mặt vùi vào gối đầu, chỉ cần tỉnh dậy
thì ngày mai lại là một ngày mới nhưng ngày mới và ngày cũ thì có gì
khác nhau?
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, một đồi tay quen thuộc rơi xuống bờ vai,
vén mái tóc dài của cồ ra, khẽ ấn lên vai và cồ cồ rất đỗi dịu dàng, sức lực vừa phải ấy nhưng như thể được sinh ra từ khát vọng trong tim cồ.
Hướng Viễn khẽ thở dốc, nhắm nghiền mắt lại, khóe mắt bỗng ươn ướt khiến bờ trái hoang lạnh trong lòng cồ như được thấm đẫm sương đêm.
Cậu cũng biết cồ mệt rồi.
Hướng Viễn đưa tay phủ lên bàn tay áy. Như lần trước, đôi tay ấy khẽ
đổi thành động tác mát-xa dịu dàng, đó đã từng là sự ăn ý ngọt ngào nhất trong lòng cô nhưng lúc này, đôi tay ấy bỗng dừng lại, cứng đờ ở đó, do dự không tiếp tục. Hướng Viễn hơi quay người lại, ậm ừ hỏi một câu:
"Anh sao vậy, Khiên Trạch?".
Đôi tay ấy khẽ run lên, nhanh chóng rụt lại khiến thần trí Hướng Viễn như bị một luồng điện chiếu sáng bừng, cô giật mình kinh ngạc ngồi dậy: "Diệp Quân?".
Diệp Quân ngôi bên mép giường, giàu hai tay đi, ánh mát kiên cường nhưng có nét tồn thương.
"Cám ơn em nhưng bây giờ chị không sao rồi, em ra ngoài đi." Hướng
Viễn cúi đầu ho một tiếng, bầu không khí ngượng ngùng lặng lẽ bao phủ.
Diệp Quân luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng đêm nay thì không.
"Thứ anh ấy có chẳng lẽ tôi không có? Thứ anh ấy có thề cho em, lẽ
nào tôi không thể cho nhiều hơn?" Cậu đổi vị trí, quỳ xuống bên chân
Hướng Viễn, co tay lại nói: "Tồi không bao giờ hiểu, em lấy anh ấy vì
điều gì. Người trong tim anh ấy không phải em. Anh tôi phản bội em, bắt
em đợi hết lần này đến lần khác, bây giờ anh mất tích rồi, không còn
quay lại nữa, em còn định đợi bao lâu? Em muốn để tang anh ấy cả đời hay sao?".
"Chị phải làm thế", Hướng Viễn rủ rèm mi, hạ giọng.
"Em nói linh tinh! Anh tồi đã cho em cái gì..." Diệp Quân cắn chặt
mồi dưới, nói tiếp: "Anh ấy đã từng quan tâm em? Đã cho em tình cảm sao? Nếu thứ em cần là tiền thì Hướng Viễn, tồi cũng họ Diệp, những gì bố
cho anh ấy, tồi cũng có. Tất cả những gì Diệp gia có tồi sẽ cho em hết,
cồ phần, sản nghiệp, tiền, tôi chẳng cần gì hết, cái gì cũng có thể cho
em được, chỉ cần em...".
Lời chưa nói dứt, Hướng Viễn đã giơ tay giáng cho cậu một bạt tai: "Em cũng say rồi hả? Có đang nói tiếng người không?".
Cồ hạ thủ không nặng nhưng hơi cồn khiến cồ thấy đầu đau như muốn vỡ tung ra. Chương Việt đồ lừa đảo!
Cái tát tai ấy đã đánh vỡ sự kiên cường của Diệp Quân. Cậu quá dễ
dàng bại trận trước Hướng Viễn, ôm lấy gò má, mắt đỏ vằn như một đứa trẻ đang tan nát trái tim.
"Đi!", Hướng Viễn quay mặt đi không nhìn cậu.
Cậu nuôi khan, cô kìm nước mát, chậm rãi, từ từ củi người xuồng, áp
sát gò má bị cồ đánh đang đỏ lên vào bắp đùi để trần của cô: "Không phải người thì thôi, tồi là chó con nhưng tồi yêu em, không ai yêu em hơn
tôi".
Gương mặt Hướng Viễn cũng nóng bừng, cồ nhích chân ra, cười khổ sở và thở dài với không khí, cô không phải kẻ ngốc, sao cô lại không hiểu
tình cảm của Diệp Quân chứ. Thế nhưng mấy năm nay, đây lại là lần duy
nhất cậu nói ra câu này. Cậu thật sự như một chú chó con sắp bị bỏ rơi,
áp lấy cô thật chặt, gương mặt trong sáng tuấn tú đầy vẻ vồ tội và cam
chịu, phản chiếu sự tàn nhẫn của cồ.
Hướng Viễn rối loạn vô cùng, cồ không muốn thề này, cô không ứng phó nồi nhiều thế này.
"Đừng thế!" Hướng Viễn gắng sức rút chân ra, đạp một phát vừa đủ lực
vào người Diệp Quân.Cồ muốn đá cậu ra nhưng lại bị cậu tóm chặt lấy chân như rắn quấn xà nhà, không thoát ra nổi. Cô đã suýt quên rằng cậu nhìn
có vẻ vồ hại nhưng lại mạnh mẽ hơn cồ nghĩ nhiều. Cô lấy hết sức vùng
vẫy, muốn rút chân ra khỏi tay cậu, trong lúc vật lộn lại giống như trò
đùa giữa những cô cậu bé, còn thêm vài nét mờ ám. Đồi mắt trong sáng của Diệp Quân dần dần phủ đầy một màn sương mơ màng, tay càng Ồm lấy chân
cồ chặt hơn.
Hướng Viễn cuống lên, sẵng giọng nói: "Cậu cút ra ngay cho tôi, đừng
ép tôi đánh thức dì Dương dậy, cậu không cần sĩ diện nhưng tôi cần". Cồ
rút tay ra túm lấy một chiếc gối đập mạnh lên người cậu. Nhưng Diệp Quân lại cúi người xuống hôn lên đùi cồ, lảm nhảm hỏi: "Tại sao lại không
được?".
Cử chỉ bất ngờ của Diệp Quân khiến Hướng Viễn yên lặng hẳn, sự run
rẩy từ đùi truyề