XtGem Forum catalog
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327713

Bình chọn: 9.5.00/10/771 lượt.

trai nhà
hàng xóm khiến ai nhìn cũng thấy dễ chịu, không mang tính đàn áp mà rất
đáng được dựa dẫm. Bình thường khi ở cùng nhau, ngoài nét dè dặt ra thì
tính cách cậu cũng không chê vào đâu được, nhìn cậu có vẻ rất giống một
anh chàng công tử nhưng lại là tài mạo song toàn, chắc chắn là một thanh niên tốingữ giảng tứ mỹ (ngũ giảng: văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật
tự, đạo đức; tứ mỹ: tâm hồn đẹp, lời nói đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh
sống đẹp), rất chịu khó trong công việc, thân thủ nhanh nhẹn, đầu óc phá án linh hoạt. Chỉ có điều ở Diệp Quân không có nét tàn ác như có nhân
viên tổ trọng án, đây có thể nói là ưu điểm nhưng cũng có thể là khuyết
điểm của cậu bởi cậu hiếm khi ra tay, trừ phi bất đắc dĩ lắm phải sử
dụng bạo lực. Từ khi gia nhập đội cảnh sát hình sự đã mấy năm, ngoài ở
sân tập bắn ra thì cậu chưa từng bóp cò lần nào, lãnh đạo cũng nói, lúc
cần thiết phải ác một chút nhưng cậu không thể có dáng vẻ ấy được.

Dù là thế thì đồng nghiệp không phân biệt nam nữ, già trẻ, lớn bé gì
cũng đều yêu thích cậu, đặc biệt là các nữ đồng nghiệp, người lớn tuồi
thì cứ ao ước có một đứa con trai ngoan như thế, trẻ tuồi độc thân thì
càng động lòng nhiều hơn. Nhưng không hiểu vì sao mà Diệp Quân vô cùng
rạch ròi trong vấn đề này, các bạn nữ hẹn đi chơi, cậu cũng vui vẻ nhận
lời, luôn vui vẻ với tất cả mọi người nhưng không hề có cử chỉ tiến tới
một bước nữa. Một chàng trai hai mươi mấy tuồi mà chưa bao giờ nghe nói
có bạn gái nào thân mật hơn mức bình thường, nghe nói những chàng trai
ưu tủ đều đồng tình luyến ái, xu hướng tình dục của Diệp Quân cũng bị
nhiều người bàn tán nghi ngờ. Nữ cảnh sát Tiểu Lý thuộc dạng không tin
vào điều đó bởi cồ nghĩ rằng cậu là một trong số những chàng trai "dậy
thì muộn" trong phương diện này. Tuy quan hệ của cô với Diệp Quân luôn
bình ổn nhưng cồ cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ cuộc.

Diệp Quân đón lấy khăn giấy cồ đưa, cười nói "cảm ơn". Thấy vậy, một
đồng nghiệp nam ngồi cạnh cố ý trên chọc họ: "Tiểu Lý à, anh đây cũng
ướt như chuột lột, cả người thê thảm thế này, sao không thấy em thương
xót gì nhỉ?".

Tiểu Lý xì một tiếng, đỏ bừng mặt. Diệp Quân vừa lau nước trên mặt
vừa hờ hững bảo: "Đừng nói linh tinh" rồi chăm chú gửi tin nhắn bằng di
động.

Tiểu Lý quay đầu lại thấy cảnh này thì nửa đùa nửa thật hỏi: "Nhắn
tin cho ai thế? Lúc trước gửi cho cậu thì cậu bảo mình hiếm khi gửi tin
nhắn nên có việc gì cứ gọi điện thoại là được mà?".

Anh chàng đồng nghiệp lắm lời ban nãy lại chen vào: "Đương nhiên là
khi ngại không nói bằng miệng được thì mới dùng tay bấm bấm rồi. Diệp
Quân à, chắc không phải là gửi tin tình tứ cho bạn gai đó chứ?".

Diệp Quân vốn định phủ nhận nhưng từ "không" đến cửa miệng rồi như
bỗng nghĩ ngợi gì, cậu cười, nuốt câu đó xuống, đỏ mặt chẳng nói chẳng
rằng. vẻ mặt khả nghi như thế khác nào ngầm thừa nhận. Đó đúng là một
tin mới chấn động đám đồng nghiệp đã ở cạnh cậu bấy lâu, mấy đồng nghiệp nam trên xe cứ trên ghẹo, đòi cậu phải mô tả tỉ mỉ "quá trình phạm
tội", đặc biệt là "tình tiết phạm tội". Diệp Quân tâm trạng rất vui nên
dù bị bọn họ cười đùa mà chỉ cười, không nói gì.

Tiểu Lý mặt hơi biến sắc, sa sầm lại, không nói câu nào nữa. Đám đồng nghiệp đùa giỡn đủ rồi, thấy "phần tử phạm tội" quá kín tiếng thì cũng
bỏ cuộc, Diệp Quân xem như được tha bồng. Tin nhắn cậu đã gửi đi nhưng
di động sau đó không có chút động tĩnh nào. Suốt đoạn đường, cậu cứ lôi
di động ra xem có tin trả lời hay không, mỗi lần như thế đều thấy hơi
thất vọng trong lòng. Cậu biết cồ rất bận rộn, có lẽ không có thời gian
trả lời cậu chăng? Thế cũng không sao, Diệp Quân chỉ muốn trò chuyện với cô nhưng nhất thời xấu hổ không dám gọi điện.

Khi tâm trạng đã ổn định, cậu sực nhớ mình đã vồ thức nhìn thấy danh
sách cuộc gọi trong chiếc di động cũ cô để ở đầu giường, cảm giác quen
thuộc ấy khiến cậu cảm thấy hoảng hốt. số điện thoại mà bốn năm trước
Trần Kiệt dùng chứng minh giả để làm bao nhiêu nhỉ? 134... mấy số giữa
là gì thì cậu không tài nào nhớ được. Cậu càng cố gắng muốn lật tìm nó
ra trong ký ức thì càng thấy trí nhớ mình không đáng tin. Nhất định là
do cậu nghĩ nhiều quá rồi, Hướng Viễn khi ấy đã tự nói với cậu, bọn bắt
cóc ngoài cuộc điện thoại từ ngày đầu tiên thì không còn liên lạc với cô nữa, cô không có lý do gì để lừa dối cậu, hoàn toàn không có khả năng
đó!

Cứ thế nghĩ ngợi suốt trên đường đi, cuối cùng đã sắp đến nơi làm
việc. Những người trong đội đều đến phòng họp, Diệp Quân đang đi bỗng
dừng lại, gọi cô gái đang đi trước cậu mấy bước chân: "Tiểu Lý, khoan
đã!".

Tiểu Lý nghi ngại dừng chân, quay đầu lại, hỏi với vẻ lãnh đạm: "Có chuyện gì?".

"Đến đây một chút được không? Tồi có chuyện muốn hỏi cậu." Lúc nói, Diệp Quân tỏ ra vẻ do dự băn khoăn.

Trong phòng họp đã có người giục giã, Tiểu Lý tuy ra vẻ không tình nguyện lắm nhưng vẫn ở lại.

"Có gì thì nói đi." Lúc nói câu này, giọng điệu của cô đã hòa hoãn
hẳn, nét nghi ngại trên mặt Diệp Quân khiến cô nhìn thấy chút hy vọng.