
n thẳng vào tim cồ, cậu đang hỏi: Tại sao lại không
được?
Phải rồi, tại sao lại không được? Hướng Viễn đã không phân biệt nồi
là thế giới đảo lộn hay thứ đảo lộn là chính cồ. Từ đáy lòng cồ một nơi
nào đó đã chết nhưng thân xác vẫn sống, người vẫn sống. Hơn bốn năm
rồi, cô đã sáp quên mát mình là một người đàn bà, cô có được một chiêc
giường rộng thênh thang, ai cũng nói, đồ dùng cũ kĩ trong nhà có linh
khí, nó hút tinh huyết của người. Cô nằm trên chiếc giường truyền lại
bao đời của Diệp gia, một mình co gọn trong đó, không một âm thanh cho
đến khi già và chết đi.
Cô đã không còn trẻ, gương mặt tuy không mấy thay đồi, da dẻ vẫn căng mịn nhưng lúc mỉm cười, khóe mắt đã có những vết chân chim. Có lẽ một
ngày nào đó khi cô tỉnh dậy trên chiếc giường này, sẽ phát hiện ra mình
đã tóc trắng bạc phơ... Tại sao cồ không thể như thế, như bây giờ?
Mồi Diệp Quân lần mò kéo dài từ đùi cồ lên trên, run rẩy vượt qua
những đường cong trên thân thề cô. Có lẽ giây sau đó Hướng Viễn sẽ đẩy
cậu ra nên mỗi khi qua một giây, cậu đều mừng rỡ vô bờ... Cuối cùng, cậu đã hôn lên gương mặt cồ, lưu luyến trượt qua vết thương trên đó, máu đã khô lại, xuất hiện thêm một đường màu đỏ.
"Ai làm thế?"
"Một con điên."
Diệp Quân ép sát lên người cô, hơi thở dồn dập bên tai. Lúc không cầm lòng được, cậu khẽ khàng liếm lên vết thương của cô, Hướng Viễn nhắm
nghiền mắt, rên lên một tiếng. Cậu bỗng hồn như điên lên đồi mồi đang hè mở của cô, đó là hơi ấm cậu khao khát đã hai mươi mấy năm, bây giờ khi
có được khoảng khắc ấy, cậu run rẩy không thể kiềm chế nổi. Bàn tay đã
từng tát cậu nay dịu dàng sờ lên đó. Diệp Quân, cậu bé đáng thương, cậu
cứng người lại, nếu bảo cậu chết ngay lúc này, cậu cũng vui lòng.
Nụ hôn của cậu không có quy tắc, cuồng nhiệt khám phá cơ thể quen
thuộc mà cũng rất lạ lẫm này. Áo của Hướng Viễn dần bị đẩy lên cao, Diệp Quân áp mặt lên bầu ngực cồ như đứa trẻ sơ sinh. Cơ thể Hướng Viễn cũng nóng bừng bừng, cô khẽ rên rỉ, không biết là vui sướng hay đau khổ.
Mạch giếng khô hạn trong lòng bỗng phun trào như suối nhưng khi cô thử
dùng tay đáp lại Diệp Quân, vừa khẽ đụng vào, cơ thể cậu bỗng rung
lên rát mạnh ròi nặng nê phủ phục lên người Hướng Viễn, động tác tay
cũng dần dần chậm lại.
Đồi mắt phủ mờ dục vọng của Hướng Viễn ánh lên nét hoài nghi, dù sao
cồ cũng không non nớt như Diệp Quân nên đã hiểu ra rất nhanh, ngọn lửa
trên cơ thể như bị một chậu nước lạnh tạt vào, nhất thời không phân biệt rõ là thất vọng hay giải thoát. Trầm lặng một lúc rồi cô khẽ đẩy Diệp
Quân đang nằm trên người cô ra, cậu nhanh chóng ngồi dậy, kéo tấm thảm
mỏng trên giường, cuống cuồng lúng túng che đậy mình lại, gương mặt trẻ
trung vừa xấu hồ vừa tràn ngập sự ảo não.
"Xin lỗi, em, em quá..." Diệp Quân còn không có cả can đảm để nhìn cô, chỉ mong gục hẳn đầu vào ngực cho xong.
Hướng Viễn biết sự khó chịu trong lòng cậu, những chàng trai trẻ tuổi hễ kích động quá độ thì sẽ luôn quá nhạy cảm nhưng trong lòng cô vẫn
thấy hụt hẫng, không biết phải an ủi cậu thế nào, chính cồ cũng cảm thấy khó chịu, cồ vội vàng xoa xoa đầu cậu rồi đứng dậy đi vào phòng tắm,
không biết sắc mặt Diệp Quân càng trở nên tệ hại và ủ rũ hơn.
Hướng Viễn chỉnh nhiệt độ nước xuống rất thấp, đứng dưới vòi hoa sen
để những tia nước phun lên người mình. Phải làm sao mới giải thích được
những chuyện ban nãy, đúng là một cơn mơ hoang đường. Cô quá đáng thật,
dù đói khát đến độ ăn tạp thì đối tượng lựa chọn cũng không nên là Diệp
Quân, dù không luận đến luân thường thì cồ cũng sẽ hại cả
đời cậu.
Cô không biết Diệp Quân ngoài kia đang làm gì, có bỏ đi hay không, cô cũng không biết mình đứng ngâm mình dưới những tia nước bao lâu rồi.
Diệp Quân là đứa trẻ bướng bỉnh cứng đầu, cô bắt đầu căm hận thứ rượu
kia, đến giờ vẫn không tìm ra cách giải quyết, cũng không biết phải ra
ngoài kia thế nào để đối mặt với cậu như thế nào?
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Diệp Quân đứng ở cửa, thần sắc kỳ quái.
Hướng Viễn gạt mớ tóc ướt đẫm sang, đờ đẫn nhìn cậu tiến đến gần. Trong
lúc lúng túng bị cậu đầy mạnh một cái, cơ thề trần trụi của cồ va mạnh
vào bức tường phía sau, suýt nữa thì gãy xương nhưng cô vẫn chưa kịp nổi giận thì cả người Diệp Quân đã áp xuồng, gân như ngay lập tức tiến
thẳng vào cơ thể cồ. Hướng Viễn nhăn mặt dưới sức mạnh hoang dại của
cậu. Cậu như một con bê mới sinh, không có kỹ thuật, chỉ có sức mạnh như muốn vội vàng chứng minh điều gì đó, cuồng dại và mạnh mẽ như muốn đập
tan, nuốt sống cồ. Hướng Viễn thở hổn hển dưới dòng nước nóng chảy xuống người, toàn thân Diệp Quân cũng ướt đẫm, nước rỏ xuống làn mi dài của
cậu, chảy dọc trên bắp thịt trơn nhẵn nhưng chắc khỏe, những giọt nước
ấy như cũng toát ra tia sáng mạnh mẽ nhưng trong trẻo.
Cậu trẻ trung, trong sáng biết bao, cậu như ánh ban mai đầu tiên của
buổi sớm, thanh tân đẹp đẽ đến mức khiên người ta sợ rằng trong chớp mắt sẽ tan biến, sợ rằng hễ chạm vào là vỡ vụn. ở bên cậu luôn là giọt
sương mai đọng t