Insane
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326752

Bình chọn: 9.5.00/10/675 lượt.

hìm vào hồi ức quá dễ dàng. Có lẽ hôm nay nhiều người đã vô tình cố ý lật giở những chuyện trước kia chăng.

Bức tường cạnh cầu
thang vốn treo đầy những bức ảnh của nhà họ Diệp: ảnh chụp cả nhà, có
Diệp Khiên Trạch thời niên thiếu, có cha mẹ anh, có cả Diệp Quân. Hai
năm trước, Hướng Viễn đã bảo dì Dương - người giúp việc lâu năm cho nhà
họ Diệp - thu dọn tất cả xuống để dẹp vào căn gác lửng. Dì Dương làu
bàu, cằn nhằn suốt mấy ngày nhưng cuối cùng cũng chẳng dám nói nhiều
trước mặt Hướng Viễn. Sao cô lại không biết bà đang suy nghĩ gì? Nói cô
bạc tình cũng được, nhẫn tâm cũng chẳng sao, người đã đi rồi, giữ lại
những bức ảnh này liệu còn có ý nghĩa gì nữa?

Dì Dương đã già,
bà cũng giống như những người khác, lúc nào cũng thích nhắc đến nhà họ
Diệp như thể đó là một gia tộc vô cùng phồn thịnh. Thực ra những người
nhà họ Diệp cũng chẳng có mấy người, người thì chết, kẻ thì ốm đau,
người thì bỏ đi, kẻ lại mất tích, cuối cùng chỉ còn lại một người ngoài
là cô.

Căn phòng đầu tiên ngay đầu cầu thang của dãy hành lang
dài chính là phòng đọc của Diệp Khiên Trạch. Trước khi Hướng Viễn đến
đây, lúc nào cô cũng thấy ánh đèn lóe ra từ cửa căn phòng khép hờ ấy,
thời gian anh ở trong đó nhiều hơn bên cô rất nhiều. Ngay sát phòng đọc
chính là phòng của Diệp Linh, Diệp Linh mất sau khi Hướng Viễn về làm
con dâu nhà họ Diệp được ba năm. Từ đó, trong mấy năm khi Khiên Trạch
vẫn còn ở đây, căn phòng này trở thành cấm địa, cửa lúc nào cũng đóng im ỉm, bây giờ đến cả dì Dương nếu không có chuyện gì bất đắc dĩ lắm thì
cũng không bao giờ chịu bước vào. Tuy Diệp Linh là do một tay bà nuôi
nấng nhưng bà nói, mỗi lần vào căn phòng đó đều cảm thấy âm u đáng sợ.
Hướng Viễn thấy nực cười, cô chưa từng tin quỷ thần bao giờ nhưng cô nhớ rõ lúc ấy, máu thấm đẫm người Diệp Linh, chảy đầy ra sàn, vấy đầy tay
cô, vẫn còn có hơi ấm và vị tanh tanh, rửa thế nào cũng không sạch. Một
ký ức như thế, dù là ai cũng không muốn nhắc đến, đó cũng là lý do cô
rất hiếm khi mở cánh cửa phòng ấy.

Cha mẹ Khiên Trạch vốn ở
trong phòng ngủ chính nhưng sau khi con trai kết hôn, họ đã chuyển đến
căn phòng lớn ở phía nam. Bà Diệp là kế mẫu của Khiên Trạch, đã qua đời
vì bệnh ung thư dạ dày. Trong ấn tượng của Hướng Viễn, đó là một phụ nữ
trầm lặng, dạy mỹ thuật ở trường đại học. Bà không phải mẹ ruột của
Khiên Trạch nhưng giống như những người nhà họ Diệp khác, trên người bà
luôn phảng phất sự cảm tính và nét dịu dàng ấm áp.

Những năm
này, người gần gũi với Hướng Viễn trong Diệp gia lại là bố chồng cô -
Diệp Bỉnh Lâm - nhưng sức khỏe ông không được tốt, đã bị trúng gió mấy
năm nay, vào bệnh viện rồi không ra nữa. Hiện tại, Hướng Viễn thường đến bệnh viện mỗi tuần một lần, một là thăm hỏi tình hình sức khỏe của ông, hai là báo cáo mang tính tượng trưng mọi việc ở Giang Nguyên. Người nhà họ Diệp đều hồn hậu lương thiện, không tranh đoạt với người đời lại vui vẻ dễ gần nhưng chẳng ai có kết cục tốt đẹp, điều này càng khiến Hướng
Viễn khinh bỉ thần Phật hơn, cho dù họ có tồn tại cũng chỉ là vô ích.
Phải rồi, còn có Diệp Quân, cậu ấy cũng có dòng máu nhà họ Diệp. Cậu ấy
vốn là đứa con trai nhỏ của Diệp gia nhưng sau khi lên đại học đã chuyển ra ngoài ở. Có lẽ trong lòng cậu ấy nhận thấy mình không phải là một
thành viên thật sự trong ngôi nhà này.

Hướng Viễn tắm rửa xong,
ngồi trước bàn trang điểm rồi lấy chiếc ví da trong túi xách ra. Cô lấy
hết tiền bạc trong đó ra rồi chăm chú đếm qua một lượt, cẩn thận vuốt
từng nếp nhăn trên mỗi tờ tiền, sắp xếp cẩn thận rồi kẹp lại vào trong
ví, sau đó mới rửa tay đi ngủ.

Đó là thói quen từ nhỏ của cô,
bắt buộc phải đếm kỹ một lần toàn bộ tiền mặt có trong người một lượt
mới có thể xem như là tổng kết cuối cùng trong ngày. Hiện tại, cô không
còn phải chắt bóp từng xu từng hào để sống qua ngày như xưa nhưng cô là
một người luôn giữ thói quen, hoặc có lẽ là chuyện này đã trở thành một
dạng nghi thức trong lòng, quan trọng ngang với việc mẹ ruột của Khiên
Trạch mỗi ngày đều trở dậy từ sớm tinh mơ để thắp hương khấn Phật vậy.

Kỳ thực, tiền cũng là một thứ ấm áp, Hướng Viễn luôn nghĩ vậy, có nó
rồi, cô mới thấy trái tim của mình trở nên vững chắc. Nó còn đáng tin
cậy hơn nhiều thứ trên thế gian này, một trăm là một trăm, một nghìn là
một nghìn, không khó xác định số lượng như những thứ mơ hồ khác; nó lại
công bằng hơn rất nhiều thứ nữa, bạn bỏ ra bao nhiêu thì sẽ đổi lại được bấy nhiêu.

Tiền thì có gì không tốt đâu? Ít nhất là có nó rồi
mới có tư cách coi tiền tài như rác rưởi. Bao người lừa lọc ranh ma,
không cần sĩ diện, chẳng qua cũng vì tiền cả. Hướng Viễn nhớ lúc ở công
ty, có một cuộc điện thoại trong văn phòng, thư ký nghe máy, không biết
là ai nhưng vì đối phương nhắc đến một số chuyện của Diệp Khiên Trạch
nên thư ký không dám giấu cô.

Giọng đàn ông khàn khàn vang lên ở đầu dây bên kia: “Bà Diệp, chúng ta vào đề luôn nhé. Tôi nghĩ chắc bà
luôn quan tâm đến tung tích của ông nhà, chi bằng chúng ta thực hiện một cuộc giao dịch đi”.
<