Snack's 1967
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326703

Bình chọn: 8.00/10/670 lượt.

m thấy kỳ quặc, nói rằng không phải là nghề
nghiệp chính đáng nhưng nhìn thấy người đến quá đông, Hướng Viễn cũng
kiếm được mỗi lúc một nhiều nên họ từ ngưỡng mộ chuyển sang bắt chước,
“ngành du lịch” của cả thôn mấy năm ấy bắt đầu khá lên rõ rệt.

Trong suốt thời gian đó, Hướng Vân Sinh luôn giữ thái độ không tán đồng. Ông không thích con gái mình làm cái chuyện “đầu cơ tích trữ”, “ruồi bu vớ vẩn” này, càng không thích hạ mình với những người thành phố chỉ để
kiếm vài đồng bạc nhưng ông không thể quản lý nổi Hướng Viễn bởi trên
thực tế, từ ngày kiếm được thu nhập cho gia đình, Hướng Viễn đã trở
thành chủ gia đình. Chính cô đã giúp người nhà không cần dựa vào tiếp tế để sống qua ngày nữa, là cô đã giúp em gái, em trai được đi học. Định
nghĩa “cơ sở kinh tế quyết định thượng tầng kiến trúc” đã khiến một hộ
làm nông nhỏ bé thấy thấm thía vô cùng.

Những du khách nườm nượp kéo đến rồi đi đã khiến cuộc sống nhà Hướng Viễn mỗi lúc một khá hơn,
cô tin rằng sẽ còn tốt đẹp hơn nữa, còn về tốt đến mức độ nào thì cô
không tưởng tượng được. Nhưng cũng như hàm nghĩa từ “viễn” trong tên cô, trái tim của cô cũng ở một nơi xa xăm. Một người như cô sao có thể bị
bó buộc cả đời ở một thôn quê nhỏ bé được? Cô sẽ vươn dài đôi cánh, bay
ra khỏi thôn quê nhỏ bé này, hướng về một thế giới to lớn hơn đẹp đẽ
hơn, bay đến cạnh người mà cô luôn nhớ nhung.

Thế nhưng, đúng vào lúc mọi thứ đang trở nên tốt đẹp hơn, cũng là năm Hướng Viễn mười sáu tuổi, cô đã mất đi em trai Hướng Dĩ mà cô yêu
thương nhất.

Đó là một buổi hoàng hôn, Hướng Dĩ dắt theo chú chó vàng già trong nhà, đến đầm Gà Rừng trong thôn để gọi cô chị song sinh
Hướng Dao đang chơi đùa ở đó về nhà ăn cơm, từ đó không quay về nữa. Hai hôm sau, thi thể của cậu nổi lên giữa mặt đầm, căng phềnh những nước,
trương lên giống một con rối được thổi phồng hơi vậy.

Đó là lần
thứ hai Hướng Viễn mất đi người thân yêu nhất sau khi mẹ cô qua đời.
Hướng Dĩ từ nhỏ thân thiết với cô nhất, Hướng Dĩ ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất, Hướng Dĩ thích nũng nịu kéo dài từ cuối khi gọi “chị ơi”, đã trở
thành một “con rối” không động đậy rồi.

Lúc vớt Hướng Dĩ lên
khỏi đầm nước, Hướng Vân Sinh khóc lóc thảm thiết, còn Hướng Dao ốm liệt giường ở nhà, chỉ mỗi Hướng Viễn không khóc, lúc ấy cô gái mười sáu
tuổi Hướng Viễn bình tĩnh lo cho Hướng Dĩ dưới sự giúp đỡ của người thân trong thôn. Buổi tối, bất chấp sự ngăn cản của Hướng Vân Sinh và tiếng
khóc của Hướng Dao, cô đốt sạch tất cả quần áo và một số ít hình ảnh của Hướng Dĩ. Người đã chết rồi, còn giữ lại những thứ này làm gì nữa?

Buổi tối, một mình cô trèo lên đỉnh ngọn núi phía sau thôn, đứng ở nơi
cao nhất nhìn về phía bên kia của núi, chỉ thấy ánh trăng vàng vọt treo
lơ lửng trên cao. Ngoài thôn là xã, ngoài xã là thị trấn, còn thế giới
ngoài thị trấn nữa là gì? Mặt trăng có khi nào cũng lớn và cô độc như
vòng phân cấp ấy? Tâm nguyện lớn nhất của Hướng Dĩ là sau khi trưởng
thành sẽ vượt núi non ra bên ngoài ngắm nhìn mọi thứ, cậu luôn bám theo
Hướng Viễn, bắt chị dẫn cậu đi, đó là lúc duy nhất cậu đòi hỏi chị mình
như thế. Thực ra khi ấy, nơi xa nhất mà Hướng Viễn đi được cũng chỉ là
thị trấn cách đó hơn mười dặm, thậm chí cô còn không biết ngồi xe ra
khỏi nơi núi non này tốn hết bao nhiêu tiền, nên cô mới đanh mặt lại với Hướng Dĩ, cậu bé ngoan ngoãn ấy tưởng chị mình tức giận, lúc nào cũng
im miệng không nói gì nữa.

Cô ngỡ cái cô cần nhất chẳng qua chỉ
là thời gian, đợi khi cô mọc dài đôi cánh rồi sẽ đưa người thân của mình cùng đi ngắm thế giới hào nhoáng bên ngoài kia. Thế nhưng tại sao mọi
thứ lại trở nên như vậy? Hướng Viễn không rõ. Cô chỉ mong muốn cuộc sống sẽ mỗi ngày một tốt hơn, cô nhất định sẽ có nhiều tiền hơn, nhưng tại
sao những người cô yêu lại lần lượt ra đi?

Khi ấy cô vẫn không
hiểu được rằng, cho dù cô là Hướng Viễn thì thế giới này vẫn còn quá
nhiều việc mà cô không thể nắm bắt được.

Sau khi Hướng Dĩ mất
đi, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Hướng Vân Sinh mỗi ngày một uống nhiều rượu hơn, say khướt hơn, Hướng Dao lại bắt đầu thấy sợ Hướng Viễn –
trong lòng cô hiểu rõ, nếu không phải do Hướng Dĩ nhảy xuống đầm cứu cô
bị chuột rút, thế thì người không trở về được chắc sẽ là cô. Hướng Viễn
không hề nói lời nào về chuyện này, nhưng từ ánh nhìn của chị mình,
Hướng Dao đoán rằng chuyện gì chị cũng biết. Hướng Viễn thương yêu Hướng Dĩ như thế, hơn nhiều so với người chị song sinh là cô đây. Hôm chôn
cất Hướng Dĩ, cô đã gọi Hướng Viễn một tiếng “chị”, nhưng Hướng Viễn lại như không nghe thấy gì. Từ hôm đó trở đi, Hướng Dao không có can đảm
gọi Hướng Viễn là chị nữa, tuy người chị này vẫn chăm lo kỹ càng cho
cuộc sống của cô như trước đây.

Người ta nói rằng, phúc bất
trùng lai, họa vô đơn chí, câu nói này vô cùng chí lý. Mười bảy tuổi,
Hướng Viễn đỗ vào trường cấp ba tốt nhất trong thị trấn, vẫn chưa kịp
mừng thì trên đường về đã nghe thấy tin cha mình tử vong. Hướng Vân Sinh nghe nói con gái đỗ vào trường tốt nên nhân lúc vui sướng, đã cầm mấy