
à nói, ông bố
Hướng Vân Sinh của cô vai không thể vác, tay không thể xách, đến gánh
nước cũng lảo đảo không vững. Lúc mẹ cô còn sống, moi việc đều do bà
gánh vác. Vì lao động trong nhà ít, những thứ có thể trồng trọt được
cũng không nhiều, bởi vậy lúc Hướng Viễn còn nhỏ, nhà họ luôn là hộ
nghèo nhất trong thôn. Cô không bao giờ quên được buổi hoàng hôn ấy, mẹ
vừa hạ sinh cặp song sinh không lâu đã phải cắn răng, gương mặt trắng
bệch đi gánh nước, nước văng ra ướt cả đoạn đường, còn Hướng Vân Sinh
lại ngồi dưới gốc cây trước cửa nhà kéo nhị hồ. Thần thái chìm đắm trong mộng của ông khiến cô bé Hướng Viễn vô cùng phẫn nộ, cô ao ước mình có
thể trưởng thành ngay để đỡ hộ gánh nặng trên vai mẹ, rồi vứt cả cây nhị hồ phiền phức đáng ghét kia đi.
Thế nhưng, cho dù mẹ cô có khổ sở, vất vả đến mấy thì ánh mắt nhìn theo người đàn ông ở trước cửa kia vẫn là nét mê đắm.
Hướng Viễn không thể hiểu nổi sự mê đắm ấy.
Từ nhỏ cô đã cảm thấy bố mình là một người vô dụng, chỉ biết có phong
hoa tuyết nguyệt. Năm cô mười tuổi, Hướng Dao, Hướng Dĩ bốn tuổi, mẹ cô
bị bệnh liệt giường, sau đó rũ tay mà đi, ý nghĩ này của cô càng ăn sâu
gốc rễ hơn. Cô tin rằng nếu không phải do cuộc sống quá vất vả thì mẹ cô sẽ không ra đi sớm như vậy. Mà lúc mẹ cô bị bệnh, người đàn ông ấy
ngoài việc nắm chặt tay bà khóc lóc ra thì chẳng làm được trò trống gì.
Chỉ là cảm xoàng rồi viêm phổi nhưng vì không có tiền vào bệnh viện nên
cứ nằm lay lắt ở nhà. Một căn bệnh bình thường như thế đã lấy đi mạng
sống của một phụ nữ chưa đến ba mươi tuổi cũng khiến ba đứa trẻ nhà họ
Hướng mất đi người mẹ.
Những năm tháng sau khi vợ qua đời, Hướng Vân Sinh vẫn không thể hồi phục sau nỗi đau mất vợ, tiếng đàn nhị hồ
ông kéo mỗi lúc một bi thương, rượu uống càng lúc càng nhiều hơn. Lúc
ấy, trưởng lão trong thôn cũng khuyên ông nên tục huyền, ông chỉ cười
nhạt một tiếng rồi từ chối ngay mà không hề do dự. Mọi người đều khen
ông là một kẻ si tình. Hướng Vân Sinh luôn nói với các con rằng: thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc (sách là người thầy vĩ đại của chúng ta) nhưng ông chưa từng nghĩ đến
chuyện tiền học phí của các con từ đâu ra, nếu không vượt qua được cơn
khốn khó này thì phải làm sao? Cô bé Hướng Viễn mười tuổi chỉ còn cách
dắt cậu em trai Hướng Dĩ đi khắp nơi mượn tiền họ hàng thân thích. Hướng Dao từ nhỏ da mặt mỏng, cô giống Hướng Vân Sinh, không muốn làm những
chuyện như vậy; chỉ có Hướng Dĩ, từ bé đã luôn lẽo đẽo theo chị cả,
Hướng Viễn đi đâu là cậu theo đó. Hàng xóm thấy hai đứa bé đáng thương,
cộng thêm Hướng Viễn hiểu chuyện lanh lợi, Hướng Dĩ ngoan ngoãn hiền
lành, đều là những đứa trẻ khiến mọi người phải thương xót nên dù nhà họ cũng không dư dả gì nhưng cũng luôn đồng ý tiếp tế.
Người đối
đãi tử tế nhất với nhà họ chính là thím Trâu ở cuối thôn. Khi mẹ mất,
quần áo của chị em Hướng Viễn đều do thím khâu vá. Hướng Viễn cũng nghe
thấy một số lời đồn đại, những người hiếu kỳ trong thôn đều nói, thím
Trâu trước khi lấy chồng đã yêu Hướng Vân Sinh, chỉ tiếc là lạc hoa hữu
ý, lưu thủy vô tình. Sau khi Hướng Vân Sinh cưới vợ, thím cũng được gả
cho một thanh niên trí thức khác mang họ Diệp trong thôn. Sau khi hạ
sinh một cậu con trai, trí thức họ Diệp quyết định trở lại thành phố,
trước khi đi còn ấp úng đề nghị ly hôn, thím cũng không làm khó, đồng ý
ngay. Không lâu sau, thím tái giá một người đàn ông họ Trâu, hai người ở với nhau cũng sinh ra một cậu nhóc. Vài năm sau, chồng cũ ở thành phố
quay về dẫn cậu con trai lớn đi, thím ở lại với người chồng sau và đứa
con nhỏ của hai người nhưng việc này không làm thay đổi tình cảm của
thím Trâu dành cho chị em Hướng Viễn.
Hàm nghĩa trong những lời
đồn đại đó, Hướng Viễn cũng hiểu được ít nhiều nhưng cô mặc kệ. Đối với
cô, những lời nói nước chảy mây trôi đó cũng như tình cảm, đều là hư ảo, nhưng lòng hảo tâm của thím Trâu là có thật. Thậm chí cô còn tin rằng,
thím Trâu giỏi giang lương thiện giúp đỡ nhà cô không phải là vì yêu
thầm ông bố vô dụng của cô mà do thím tin Phật. Hướng Viễn tuy không tin Phật nhưng cô có thiện cảm kỳ lạ với những người tin Phật, vì điều gì
thì chỉ mỗi cô biết.
Và cứ như thế, dựa vào sự tiếp tế của mọi
người, khoảng thời gian thơ ấu của Hướng Viễn đã trôi qua trong khó khăn vất vả nhưng cũng may là vẫn còn được đi học. Đây là điều duy nhất
khiến Hướng Viễn thấy cảm kích bố mình, tuy ông không có tiền nhưng cũng không có quan niệm trọng nam khinh nữ.
Bắt đầu tuổi ăn tuổi
lớn, Hướng Viễn đã là trụ cột trong ngôi nhà làm nghề nông này nhưng dù
gì cô vẫn còn nhỏ tuổi, lại là con gái nên những chuyện có thể làm vẫn
có hạn. Cũng may sau khi ngành du lịch trong thôn phát triển, người
ngoài đến thôn mỗi ngày một nhiều nên cô đã nghĩ ra ý định kiếm tiền từ
du khách. Lúc học lớp tám, cô đã dẫn đường cho du khách đi một vòng ra
sau núi, kiếm được mười tệ đầu tiên trong cuộc đời, nửa đêm giữ khư khư
không ngủ nổi, từ đó cô bắt đầu công cuộc làm ăn của mình.
Lúc
đầu, người trong thôn còn cả