Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328032

Bình chọn: 9.5.00/10/803 lượt.

ũng có thể chạm vào tay cô. Cô khẽ rụt tay
lại nhưng không tránh né. Hướng Viễn có thể cảm thấy đầu anh đang từ từ
dựa vào tay mình.

“Hướng Viễn, cậu thông minh như vậy, hãy nói cho tôi biết tôi phải làm sao đây?”

Hướng Viễn khẽ mấp máy môi, sau đó cười không thành tiếng. Anh hỏi cô phải là sao? Anh lại hỏi cô rằng phải làm sao kia đấy[Typist: Sofia32 TVE'>! Thế nhưng cô lại chẳng thể nổi giận vì cô biết, anh thực sự đã coi cô là
người bạn tri kỷ. Anh đã quá mệt mỏi rồi, anh không còn cách nào che
giấu được nỗi bải hoải của mình trước mặt bạn bè nữa.

Hướng Viễn
không hiểu tại sao Diệp Khiên Trạch không phải vô tâm với Diệp Linh
nhưng cứ một mực kháng cự, để xảy ra cơ sự này. Thậm chí cô còn không
muốn biết đáp án bởi đó là chuyện của họ. Cô có thể dùng bốn ngày để
thuyết phục bản thân mình rằng, dù có yêu Diệp Khiên Trạch thế nào đi
nữa thì cô cũng không thể tiếp tục mối tình vô vọng này. Cô cũng không
vĩ đại đến mức vì tình cảm của họ mà hướng dẫn đúng sai. Cô cam tâm tình nguyện bỏ cuộc là để bảo vệ trái tim mình chứ không phải để họ toại
nguyện[Typist: Sofia32 TVE'>. Cho dù có phải lùi một vạn bước thì đứng
trên lập trường cảu một người bạn tốt, cô luôn luôn cho rằng Diệp Linh
chẳng phải là tốt lành gì.

Hướng Viễn cười một tiếng rồi nói: “Cậu hỏi tôi phải làm sao à? Nếu tôi nói rằng, cậu đừng đến với cô ta nữa
thì cậu có nghe không?”

“Diệp Linh là em gái của tôi!”, anh sững sờ nhìn Hướng Viễn.

“Cậu hiểu rõ hơn tôi mà. Hai người không phải anh em gì cả, đừng tự lừa mình lừa người được không? Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cô ấy cũng
sẽ dìm chết cậu!”, Hướng Viễn cao giọng. Nhưng nhìn Diệp Khiên Trạch lo
lắng liếc Diệp Linh đang nằm trên giường, cô biết rằng sự chú ý của anh
không nằm ở cô mà anh lo lời cô nói sẽ đáng thức Diệp Linh dậy.

Phát hiện này bỗng thấy Hướng Viễn tâm nguội ý lạnh, cảm thấy sự xúc động
vừa nãy của mình đúng là vô vị. Cô nghĩ, mình hay làm những chuyện vô
vị, giống như khi Diệp Linh tìm đến cái chết ở bờ đầm, cô lại đi cứu cô
ấy làm gì chứ? Đối với những người yếu đuối mà nói, bạn càng kéo người
ấy lên chưa chắc đã giúp người ta.

Cô lùi lại một bước rồi nói: “Thôi đi, xem như tôi chưa nói gì. Diệp Khiên Trạch, hãy cẩn thận!”

Cô mở cửa, bất ngờ nhìn thấy Diệp Bỉnh Lâm đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt không chút biểu cảm. Không biết ông đã đến từ lúc nào.

“Chú Diệp!”

Lúc này Diệp Bỉnh Lâm như mới định thần lại, gương mặt toát ra vẻ cấp bách: “Hướng Viễn, chú đang tìm cháu đây [Typist: Sofia32 TVE'>. Chú hai Lý
vừa gọi điện cho chú. Chú ấy không tìm được cháu ở trường nên gọi cho
chú, nói là Hướng Dao ở trường… có chút chuyện, bảo cháu cố gắng về một
chuyến. Chú đã nói là cháu bị thương rất nặng không thể về ngay được
nhưng tốt nhất là cháu gọi điện cho chú hai Lý, hỏi xem rốt cuộc là có
chuyện gì đi.”

Hướng Viễn gọi điện cho chú hai Lý. Mọi chuyện cũng không đến nỗi trầm trọng như chú Diệp nói, chuyện gì cũng phải đợi vết
thương lành hẳn rồi bàn sau. Ngày thứ chín sau khi bị thương, Hướng Viễn đã có thể cử động mạnh được. Không nghe lời khuyên can của vợ chồng
Diệp Bỉnh Lâm, cô đã lên tàu về quê.

Diệp Quân nằng nặc đòi theo
về, bị cô trách mắng cho một trận. Cô nói: “Học sinh phải xem trọng việc học hành, em sắp thi cuối kỳ rồi, đi theo chị làm gì?”. Khiên Trạch vốn định đặt vé máy bay cho cô nhưng bị cô từ chối.



“… Thế giới này chẳng có gì là đồng cảm đâu. Cô cảm thấy ruột gan mình bị xé nát, máu chảy đầm đìa, dạ dày bị cắt đứt rời nhưng người ta chẳng cảm nhận được một chút nào.”

Hướng Viễn về đến thôn Lý đã là buổi tối ngày hôm sau. Vợ chồng chú hai Lý nghe nói Hướng Viễn bị thương nên đứng đón cô cở cửa thôn. Mấy năm nay, tuy về mặt tiền bạc cô không hề thiếu sót với Hướng Dao nhưng vẫn phải cảm ơn vợ chồng chú hai Lý đã chăm sóc cho em gái mình.

Thực ra mấy năm trước đây, mỗi lần nghỉ đông hay nghỉ hè, Hướng Viễn đều về nhà ở với em gái một thời gian nhưng Hướng Dao lại tỏ ra khó chịu với việc này nên nếu không mát mẻ xa gần “Người bận rộn về nhà thăm em, đúng là quý hóa quá”, thì cũng “Chị sợ em nhân lúc chị không có ở nhà, mang bán nốt mất ngôi nhà này à?”

Hướng Dao bằng tuổi với Diệp Quân. Nó đang ở cái độ tuổi thanh xuân nhất – mười sáu tuổi. Mặc dù Hướng Viễn như chưa từng trải qua thời kỳ này, song cô có thể hiểu được sự nổi loạn và kỳ quặc của Hướng Dao nên cũng không so đó tính toán gì. Bớt nhìn thì bớt phiền nhưng không bao giờ cô để cho Hướng Dao thiếu thốn thứ gì. Không biết bắt đầu từ khi nào mà mỗi lần Hướng Dao gọi điện, ngoài đòi tiền ra thì cũng không còn việc gì khác để nói.

Trên đường về, chú thím hai Lý nói rất nhiều chuyện liên quan đến Hướng Dao, càng nghe sắc mặt Hướng Viễn càng nặng nề hơn.

Về đến nhà, cô thấy cửa đang khép hờ, bên trong tối đen như mực, rõ ràng là Hướng Dao không ở nhà – đang là cuối tuần, buổi tối Hướng Dao không có ở trường, cô cũng biết rõ rằng Hướng Viễn hôm nay sẽ v


XtGem Forum catalog