XtGem Forum catalog
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328012

Bình chọn: 7.5.00/10/801 lượt.

thì cô đâu cần phải đối xử tốt với Hướng Dao chỉ vì cô bé là người thân duy nhất của cô trên thế gian này. Đúng thế, cô cũng đã từng nghĩ, tại sao người chết lại không phải là Hướng Dao?

“Cô không có tư cách nhắc đến Hướng Dĩ với tôi”, Hướng Viễn nói.

“Tôi cũng không muốn nhắc đến nó nhưng ngày nào nhắm mắt lại tôi cũng thấy nó. Hôm ấy tôi chỉ đùa với nó một chút, vờ chết đuối để kêu cứu. Sao tôi lại nghĩ được là nó nhảy xuống nước thật? Sao tôi nghĩ được rằng chân nó lại bị chuột rút? Tôi cũng muốn cứu nó nhưng nước bỗng dưng quá lạnh. Tôi rất sợ nên cứ thế nhìn nó chìm xuống nước, đến cánh tay vươn lên kêu cứu cũng không thấy đâu nữa. Bọn tôi đều sợ hãi, Trâu Quân cũng vậy. Trò đùa này vốn cũng có một phần của cậu ta. Nhìn Hướng Dĩ nhảy xuống nước, cậu ta còn đứng phía sau cười trộm nhưng cuối cùng lại chỉ biết khóc… Hướng Viễn, chị tưởng Hướng Dĩ chết rồi tôi không buồn ư? Nó đã ở bên tôi từ giây đầu tiên ra đời, tôi nguyện chết thay cho nó. Tôi chết rồi, nó được sống thì chị sẽ vui hơn nhưng bây giờ tôi không có cách nào khác. Không có cách nào cả, chị có biết không?”

Hướng Viễn cảm thấy tiếng khóc xé ruột xé gan của Hướng Dao như được ngăn cách bởi một bức tường vô hình, chỉ còn vẳng đến những âm thanh mơ hồ: “Trong lòng tôi cũng rất đau, rất đau, chị có biết không? Chị có biết không?”

Đau không? Đau không?

Cô đột ngột đứng phắt dậy tát Hướng Dao một cái. Sau đó, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên tĩnh lặng.

“Cô nói cô đau, hỏi tôi có biết không à? Tôi nói cho cô nghe, tôi không biết gì cả. Giống như cái tát này giáng xuống mặt cô, cô đau lắm phải không? Hừ, gò má đỏ hết cả rồi nhưng tôi chẳng có chút cảm giác gì hết. chỉ là một mình cô thấy đau thôi. Tôi muốn cô biết rằng, thế giới này chẳng có cái gì gọi là đồng cảm đau. Cô cảm thấy ruột gan mình bị xét nát, máu chảy đầm đìa, dạ dày bị cắt đứt rời nhưng thực ra người ta chẳng cảm nhận được chút nào đâu… Người ta thấy cô hoảng sợ thì sẽ đồng cảm một chút nhưng người vui thì vẫn vui, thoải mái thì vẫn thoải mái bởi vì cô là cô, tôi là tôi, anh ta là anh ta, trái tim chúng ta, máu thịt chúng ta là tự có ở trên thân thể mỗi người, đắng cay ngọt bùi, tự nếm vị nào thì tự biết. Đừng gieo hy vọng lên người khác, đừng yêu cẩu người khác hiểu cảm nhận của cô, đừng trách người ta máu lạnh mà phải tự trách mình không phòng bị.”

Hướng Viễn nói xong, Hướng Dao rùng mình một cái. Cô cướp lấy chiếc cốc trên tay Hướng Viễn, dùng hết sức đập mạnh xuống đất, tiếng vỡ sắc gọn trong đem khiến người khác nghe mà lạnh người nhưng giọng nói của Hướng Viễn lại rất bình thản: “Nếu cô cứ tiếp tục như thế thì cũng sẽ như chiếc cốc này thôi, vỡ tan rồi thì sẽ phải vứt đi, người ta vẫn sống tốt. Tốt nhất cô nến ghi nhớ lời tôi nói.”

Cô đi về phòng mình, lúc cất bước thấy không thể thẳng lưng lên được. Hướng Dao nhúc nhích như muốn đến đỡ lấy chị mình nhưng không dám, chỉ biết lầm bầm: “Eo chị bị làm sao thế?”

Hướng Viễn cười lạnh lẽo: “Nhìn thấy chưa, người bị đau là tôi, cô có cảm nhận được không?”

Cô trở về phòng mình, tối nay cô nói quá nhiều. Có một số câu muốn nói từ lâu, một số câu lại không nên nói nhưng cuối cùng cô cũng bộc bạch hết. sau khi trút hết, cô lại cảm thất nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Những lời ấy có lẽ cô không chỉ nói cho một mình Hướng Dao nghe.

Trước khi đóng cửa lại, cô gọi Hướng Dao khi ấy vẫn đang ngồi đờ đẫn: “Quét dọn sàn nhà rồi đi dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị chuyển trường.”

Giấc mộng giáo dục giảng dạy của Diệp Khiên Trạch cuối cùng cũng không thể thực hiện suôn sẻ. Anh đấu không lại sự cố chấp của bố, cũng không đấu lại được trách nhiệm làm con trưởng của mình nên dù không hứng thú với việc kinh doanh nhưng khi bệnh tình của Diệp Linh ổn định hơn một chút, anh vẫn về làm việc ở Giang Nguyên, trở thành trợ lý của Diệp Bỉnh Lâm, bắt đầu học cách quản lý sự nghiệp của bố.

Chuyện đầu tiên sau khi Hướng Viễn tốt nghiệp là chuyển trường cho Hướng Dao. Trường mới là một ngôi trường trung học nội trú của thành phố G. Hướng Dao không có hộ khẩu thành phố nên lúc chuyển trường phải tốn một khoản phí khá lớn. Vốn tích lũy trong mấy năm đại học của Hướng Viễn dường như bay biến sạch sẽ mà trong số đó Diệp Bỉnh Lâm cũng đã trợ giúp khá nhiều.

Hướng Viễn biết rõ mấy năm nay đã được hưởng quá nhiều lợi ích từ phóa Diệp gia, không có Diệp Bỉnh Lâm thì chưa chắc cô đã có thể bước đi trên con đường này một cách thuận lợi như vậy. Gần đến kỳ thi tốt nghiệp, không phải cô chưng từng nghĩ đến việc sẽ đến Giang Nguyên phấn đấu cho sự nghiệp của chú Diệp, Diệp Bỉnh Lâm cũng không chỉ một lần nhắc cô về việc này nhưng khi thời gian tốt nghiệp càng gần, Diệp Bỉnh Lâm càng lộ vẻ suy tư. Những câu chuyện vốn được xem là lẽ đương nhiên ấy cứ trì hoãn mãi, rất nhiều lần ông nhìn Hướng Viễn như có một tâm sự khó nói thành lời. Cuối cùng, một hôm nọ, ông gọi Hướng Viễn đến nhà dùng cơm, nói chuyện riêng với cô về vấn đề việc làm sau khi tốt nghiệp.