
vào phòng họp nhỏ
hoặc nặng nề, hoặc nhẹ nhõm. Một số người chưa đến ba phút đã đi và trở
lại, một số người ở mãi trong ấy đến cả giờ đồng hồ, lúc bước ra khoé
môi thoáng nét đắc ý. Có lẽ may mắn được giữ lại đến vòng này đều là
những anh tài. Hướng Viễn nghĩ: chắc chắn anh tài đều là những cá thể
tách biệt với thế gian, nếu không tại sao những người áo mũ chỉnh tề
ngồi cạnh cô đây, người nào người nấy đều ngồi ngay ngắn, ánh mắt lãnh
đạm, vẻ mặt kiêu hãnh như thế? Rõ rang chờ đợi là khó khăn thế nhưng
chẳng ai buồn trò chuyện với nhau, người nào cũng chăm chú đọc tài liệu
trong tay hoặc chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Hướng Viễn biết lúc ra
trường, tuy thành tích của cô không đến mức huy hoàng nhưng cũng khá
xuất sắc, nhưng ngồi ở một nơi toàn các “cao thủ” thế này, mới thực sự
là lọt thềm mất tích, không chút nổi bật. Cô không nghĩ căng thẳng lúc
này sẽ giúp ích được gì cho cuộc phỏng vấn, song lại không có việc gì để làm nên đành tiện tay lật giở tờ tập san nội bộ của Vĩnh Khải cho đến
khi cảm thấy vị trí trống bên mình đã có người lấp chỗ.
Hướng
Viễn ngẩng lên nhìn lướt qua người vừa ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt bất
ngờ bị hoa lên. Chẳng trách cô lại giật mình bởi ở nơi phỏng vấn với màu sắc chủ đạo là đen và trắng này, bỗng nhiên có thêm một người như thế
xuất hiện, giống như bức trang mặc thuỷ giản dị bị dính một vết mực đỏ
vậy.
Cô gái ngồi bên cạnh mặc một bộ váy màu cam rực rỡ, mày đen môi đỏ, dung nhan kiều diễm. Hướng Viễn không rõ cô gái này vào đây lúc nào. Một nhan sắc và cách trang điểm nổi bật như thế, dù có bước đi
trong những khu thương mại cao cấp hoặc những nơi ăn chơi về đêm mà mỹ
nữ quần tụ như mây trên trời cũng sẽ được mọi người chú ý thế nhưng cô
gái đó lại xuất hiện trong một nơi thế này thật khó tránh khỏi tạo nên
sự kỳ quái.
“Hì!”, mỹ nữ màu cam thấy ánh mắt Hướng Viễn đang
nhìn mình liền chào hỏi rất tự nhiên, Hướng Viễn liếc thấy xung quanh đã có rất nhiều người cố làm ra vẻ hờ hững quét tia nhìn về họ.
Cô xác định người mà đối phương đang lên tiếng chào là mình chứ không phải người khác thì mới mỉm cười. Không gây hấn với người lạ là một trong
những nguyên tắc đối nhân xử thế của cô.
Cô gái cũng nở nụ cười
rạng rỡ với Hướng Viễn, dung nhan càng tỏ ra rực rỡ kiều diễm. Nếu khoác bộ áo màu cam này lên người kẻ khác, Hướng Viễn sẽ thấy cực kỳ giống
một bình “cam tươi” biết đi nhưng cô gái trước mặt lại khiến cô cảm thấy tương xứng một cách kỳ lạ. Có lẽ do cô gái đó có làn da trắng trẻo,
gương mặt thanh tú, chí ít là không thấy người ta thấy chướng mắt.
“ Yên tĩnh quá, lặng lẽ thật đấy, cứ như lễ truy điệu vậy”, mỹ nữ hạ thấp giọng nói với Hướng Viễn.
Hướng Viễn cảm thấy bớt lo lắng, mỉm cười gật đầu.
Mỹ nữ thấy được đồng tình thì liền kề sát cô hơn, nói với vẻ nghiêm túc: “ Cô mà cười thì có phần giống Lục Minh Quân”.
Hướng Viễn không biết Lục Minh Quân là ai nên cũng không biết đối
phương nói vây là khen hay chê nhưng cũng tiện miệng đáp lại một câu:
“Cám ơn nhiều, lúc cô cười rất giống Ingrid Bergman”.
"Ingrid
Bergman?” Mỹ nữ đột nhiên cười nghiêng ngả: “ Thú vị thú vị, tôi biết
trong đám người ở đây cô thú vị nhất mà, cô ăn mặc cá tính hơn bọn họ
nhiều”.
Hướng Viễn cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng của mình
rồi sáng suốt lựa chọn không đáp lại lời bình phẩm của cô nàng. Cô gái
kia hình như mới phát hiện ra mình có phần đường đột nên cười rồi tự
giới thiệu: “ Xin chào, tôi là Chương Việt”.
Sau này, có một lần Hướng Viễn hỏi Chương Việt: “ Hôm lần đầu tiên tớ gặp cậu, sao câu lại
mặc một bộ đồ màu sắc kinh dị như vậy?”
Chương Việt đáp: “ Đã
hơn nửa tháng không xuất hiện bên ngoài nên hôm ấy muốn chọn một màu rực rỡ chút chút. Tớ cứ tưởng mình mặc đẹp lắm chứ?”
Hướng Viễn trả lời: “ Thường những người ăn mặc như cậu xuất hiện trong công ty, không là con gái ông chủ thì cũng là thư ký tình nhân của lãnh đạo, mà hai
loại người này tớ đều không muốn đắc tội”.
Tất nhiên những lời
này đều là những lời sau này mới nói. Khi ấy, Hướng Viễn và Chương Việt
hoàn toàn không biết rằng sau này họ lại trở thành bạn bè. Sau khi chào
hỏi nhau, tự giới thiệu bản thân rồi, đề tài nói chuyện giữa hai người
vẫn ít đến thảm thương.
Chương Việt nào chịu được rảnh rỗi, hạ giọng hỏi Hướng Viễn: “ Ở đây có rất nhiều đàn ông, cậu thấy anh chàng nào hay ho nhất?”
Hướng Viễn nhìn quanh phòng họp một vòng rồi chỉ tay vào trang đầu
trong tập san của công ty trước mặt, ở đó có ảnh làm việc trong văn
phòng của ông chủ lớn Vĩnh Khải – Chương Tấn Manh. Thực ra lúc đó Hướng
Viễn chưa chắc chắn chuyện Chương Việt là con gái của Chương Tấn Manh
nên cô chỉ vào bức ảnh của Chương Tấn Manh để trả lời Chương Việt nhưng
hoàn toàn không có ý nịnh nọt. Chương Tấn Manh tuy đã hơn năm mươi,
nhưng vẻ mặt, dáng vóc được chăm sóc rất tốt, thậm chỉ nhìn còn trẻ hơn
cả chục tuổi so với Diệp Bỉnh Lâm vốn tuổi tác tương đương. Gương mặt
ông chín chắn, ánh mắt điềm tĩnh, chắc chắn th