Old school Easter eggs.
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328475

Bình chọn: 7.00/10/847 lượt.

Hướng Dao không còn đến phòng trọ tìm Hướng Viễn, cũng không nhắc đến Diệp Quân nữa, hai chị em nếu có việc bắt buộc phải gặp nhau thì cũng rất lạnh nhạt.

Vẫn câu nói ấy: giữa hai chị em cũng như tình nhân, cũng phải có duyên phận, con người không thể chọn lựa huyết thống, người nào thân với nhau vốn đã phụ thuộc lẫn nhau nhưng tình cảm lại phân ra lạnh nhạt. Hướng Viễn không thể đảo ngược thái độ mỗi lúc một xa cách của Hướng Dao với mình. Hướng Viễn biết mình cũng phải có trách nhiệm nhưng cô đã cố gắng hết sức rồi. Có lẽ lão giang hồ lừa đảo chuyên nghề bói toán dưới gốc hoè già năm nào ít nhất cũng không nói sai một điểm, người như cô, vốn là duyên mỏng với người thân, mẹ, bố, em trai… Không một người thân có thể ở lâu bên cô, còn về Hướng Dao, xa cách cũng tốt, tự mỗi người sinh sống, như vậy cũng đủ rồi.



Khi đã trưởng thành lúc và cô và anh cũng như đang chơi
trò cút bắt. Lúc cô cố gắng đến gần hơn thì anh lại mơ hồ vô định nhưng
lúc cô lui lại một bước để bảo vệ mình thì anh lại lo sợ, không chịu
buông tay.

Thứ duy nhất mang lại cho Hướng Viễn niềm vui là công việc với cường độ cao. Phần lớn thời gian, sự nghiệp đáng tin hơn
con người, nếu bạn nỗ lưc mười phần thì chí ít nó sẽ báo đạp lại bạn ba
phần. Ở Vĩnh Khải, đặc biệt là khi làm việc bên cạnh Thẩm Cư An, bắt
buộc mọi lúc mọi nơi bạn đều phải như dây cót đồng hồ được vặn sẵn, lúc
nào cũng trong tư thế sẵn sàng mới theo kịp bước chân của anh, đến cả
việc hô hấp cũng phải nắm bắt thời gian, nếu không hễ thở ra là sẽ tụt
lại tận phía cuối cùng. Nhưng Hướng Viễn không hề cảm thấy khó khăn,
nguyên nhân khiến cô cam tâm làm việc với Thẩm Cư An là, Thẩm Cư An là
một người vô cùng thực dụng, là thuộc hạ của anh, làm việc vất vả gấp
mấy lần các phòng khác nhưng lợi ích có được cũng không thấp. Hướng Viễn yêu tiền, mà cố gắng làm việc khiến cô kiếm được nhiều tiền. Kinh
nghiệm và năng lực cũng được tăng lên mà hai thứ đó mang đến những cơ
hội thăng tiến nhiều hơn, từ đó có nhiều tiền hơn. Đó là một công thức
đơn giản nhưng rõ ràng, vì thế cô rất yêu công việc của mình.

Thẩm Cư An từng nói, đa số mọi người đều là một sợi dây, có người rất
ngắn, giá trị thấp, gỡ mấy nút thắt ra thì cũng có chỗ dùng được; có
người lại rất dài, có thể dùng vào rất nhiều việc nhưng rất dễ xoắn lại
với nhau và rối tinh rối mù, lúc cần thì bắt buộc phải tốn nhiều công
sức để gỡ bỏ, mà nếu gỡ quá nhiều sẽ thấy thừa; đương nhiên, nhiều hơn
cả là những người như một sợi dây không dài không ngắn, dùng vào một chỗ thích hợp thì tất nhiên sẽ không thể nào tốt hơn, song đổi một nơi khác sẽ biến thành phế phẩm. Chỉ có Hướng Viễn, cô giống như một sợi dây có
thể kéo dài ra vô tận, bạn muốn dài bao nhiêu, cô ấy sẽ cho bạn bấy
nhiêu, hơn nữa luôn thích hợp làm mọi việc, sẽ không thấy ngắn quá, tất
nhiên cũng không có chỗ nào thừa và lúc không cần đến, cô ấy sẽ thoải
mái tự nhiên co lại thành một đoạn lặng lẽ, không quấn rối lại nên không cần phí sức, nhưng bạn mãi mãi không biết được cô có thể kéo giãn ra
đến mức độ nào.

Hướng Viễn đã gián tiếp nghe được “lý luận sợi
dây” này. Lúc ở trước mặt Thẩm Cư An cô chỉ cười bảo: “Tôi có quyền xem
như Phó tổng giám độc Thẩm đang khen tôi.”

Thẩm Cư An vẫn mỉm
cười: “Sao lại không phải là khen? Chẳng qua tôi chỉ muốn nói, người
thông minh khó tránh khỏi lúc mất đi sự tinh ranh, người cần mẫn lại sợ
ngất ngu ngốc, người vừa thông minh vừa cần mẫn chẳng phải là không có
nhưng thường thì khó kiếm, hiếm có nhất là vừa tinh rang vừa biết kiềm
chế, tỉnh táo nhưng lại quyết đoán.”

Hướng Viễn khoanh hai tay lại: “Sao tôi cứ cảm thấy người mà Phó tổng giám đốc Thẩm nói là chính bản thân anh vậy”.

“Đây có lẽ là nguyên nhân mà tôi xem trọng cô. Tiếc là cô lại là phụ nữ nên những đặc trưng như thế mà ở phụ nữ thì chưa chắc là chuyện tốt”,
Thẩm Cư An ý nhị.

Hướng Viễn nói: “Không sai, phụ nữ giải quyết
vấn đề bằng tình cảm. Nhưng dưới động lực tình cảm, họ lại có thể đi xa
hơn đàn ông rất nhiều.”

Thẩm Cư An ôm đầu cười phá lên: “Cô và
Chương Việt đúng là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau. Cùng một con
đường, nếu đi đến điểm chết, cô ấy luôn nghĩ cách tìm một lối ra khác
cho mình, còn cô lại dọn dẹp sạch sẽ mọi chướng ngại trước mắt.”

Hướng Viễn đột nhiên nhớ đến Chương Việt. Sau khi say khướt, có lẽ
chính do cách nghĩ độc đáo nên cô ấy bắt buộc phải tìm cho mình một lối
ra. Thế nhưng Hướng Viễn chưa bao giờ nói nhiều về quan hệ vợ chồng của
người khác, quan trọng hơn là, cô nghe thấy Thẩm Cư An nói: “Nhưng Hướng Viễn này, người như cô chắc không cần thiết phải để mình đi đến điểm
chết đâu, những con đường bày ra trước mắt cô rất nhiều, Vĩnh Khải có là nơi tốt nhất thì chưa chắc cô sẽ đi đến tận cùng con đường này, những
cơ hội có thể khiến cô phát triển năng lực tối đa vẫn còn nhiều ở phía
trước.”

Hai tháng sau, tròn hai năm ba tháng Hướng Viễn đến làm
việc ở Vĩnh Khải, cô chính thức thoát khỏi thân phận trợ lý, thăng chức
thành chuyên viên khai thác th