
thất vọng, đau lòng và phẫn nộ cùng lúc xuất hiện
trong đôi mắt. Đúng, năm mươi vạn, Giang Nguyên không thiếu năm mươi vạn này, ông cũng không thiếu năm mươi vạn này, nhưng ông đã làm ăn nửa đời người, chưa hề cảm thấy thê thảm như bây giờ, đến cả sự tín nhiệm giữa
người nhà với nhau mà ông trân trọng cũng đã bị tổn thương.
Trong tim người làm ăn năm mươi tám tuổi bỗng dưng thấy khô héo. Bỏ đi,
bỏ đi, hà tất phải hỏi cho rõ? Em trai ông quả thực cần được giáo huấn
nhưng với những người khác, cho dù người lấy dấu mộc là ai, vì cái gì,
kết quả đều như một nhát dao đâm vào tim ông.
Ông nắm lấy dấu
mộc trong sự yên tĩnh chết chóc. Đúng vào khoảnh khắc này, Diệp Khiên
Trạch – con trai lớn của ông – đã lặng lẽ đứng dậy: “Là con, bố, con đã
lấy. Con xin lỗi!”.
Vào thời khắc Diệp Khiên Trạch đứng lên,
Hướng Viễn đã đột ngột kéo ghì anh lại. Ngoài sự đụng chạm ngắn ngủi khi đưa nước cho cô, đã lâu rồi cô không chạm vào tay anh. Cảm giác lúc ấy
như một con rắn lạnh lẽo, cô biết, sự ẩm ướt đó đều là do mồ hôi đang
toát ra.
Nhưng rốt cuộc cô cũng chẳng thể ngăn cản anh, đôi tay ấy trượt khỏi những ngón tay cô như một con rắn.
“Là con, bố, do con lấy. Con xin lỗi!”.
« Con ? » Diệp Bỉnh Lâm cố hết sức cười phá lên, sắc mặt đỏ bừng : «
Con nói là con lấy ? ». Người chất vẫn như thể càng không chấp nhận được sự thực, đó là con trai ông, là đứa con trai ông tin tưởng nhất.
Diệp Khiên Trạch cúi đầu, giọng nói rất bình tĩnh : « Bố, thực ra chú
Hai nói đúng một số việc. mấy năm gần đây, Giang Nguyên mỗi lúc một khó
khăn. Ngay trong tỉnh này đã có rất nhiều công ty nhỏ kinh doanh cùng
một sản phẩm với chúng ta nhưng họ lại phất triển mạnh hơn là do họ dựa
vào cái gì chứ? Không phải chất lượng, cũng không phải danh tiếng, mà là đi cửa khác, mà bắt buộc phải dùng tiền để đổi lấy, chỉ là con không
ngờ điều này khiến bố đau lòng như thế, đặc biệt là một ngày như ngày
hôm nay. Đều là lỗi của con, bố, con xin lỗi ! »
« Anh nói bậy, dấu mộc là con lấy », Diệp Linh đứng phắt dậy.
Diệp Khiên Trạch lo lắng, hạ giọng bảo : « A Linh, em chẳng hiểu gì đâu. Lúc này còn gây chuyện gì nữa. »
« Anh nói là anh lấy, vậy em cũng có thể nói là em lấy. »
« Các con đang làm gì thế hả ? », bà Diệp khóc với vẻ đau khổ.
Sắc mặt của Diệp Bỉnh Văn càng u ám hơn : « Cho dù là lỗi của em thì em đền năm mươi vạn là được chứ gì ? Có cần làm lớn chuyện thế không ? »
« Bỉnh Văn, chú nói ít thôi », một người chị họ của ông lên tiếng.
Không ai chú ý thấy sắc mặt của Diệp Bỉnh Lâm từ lúc nào đã từ đỏ bừng
biến thành xanh xám, sau đó là tái xám. Ông trừng trừng nhìn cảnh tượng
trước mắt, không nói nửa câu, sau đó thân thể như một bức tượng đất, ngã vật trên ghế xuống đất.
Hướng Viễn nhanh tay nhanh mắt, đưa tay ra đỡ. Người mất đi ý thức nặng như đá tảng, huống hồ là Diệp Bỉnh Lâm
cao to đang độ phát tướng. Dù cô cũng không phải dạng sức lực yếu đuối
nhưng khi cố gắng đỡ cơ thể đang ngã xuống đất cũng bị kéo ngã lăn ra
đất. Cũng may Diệp Quân bay ngay đến giúp một tay nên Hướng Viễn mới
không bị ngã thảm thương.
Hai chú cháu Diệp Bỉnh Văn và Diệp Khiên Trạch cũng phản ứng ngay.
« Bố ! »
« Anh cả ! »
Mấy đôi tay xem như cũng đỡ được người đang nhắm nghiền mắt kia. Bà
Diệp ôm lấy mặt, phát ra tiếng nấc nghẹn ngào như thể đang khóc, Diệp
Linh như bị giật mình khiếp đảm, đờ đẫn cả người, ba người cô họ thét
lên.
« Bố, bố… bố sao vậy ? gọi điện thoại, mau gọi xe cấp cứu
đi ! », Diệp Khiên Trạch quỳ xuống cạnh bố mình, vừa hối hận vừa cuống
quýt, giọng nói khàn đặc.
« Vâng ! » Diệp Quân như tỉnh mộng, vội vã chạy đi lấy điện thoại.
Hướng Viễn đặt một tay lên vai Diệp Khiên Trạch : « Tôi đang gọi, tôi đang gọi… sẽ không sao đâu… »
Tay cô như có một ma lực kỳ lạ khiến Diệp Khiên Trạch khi ấy đang hoảng loạn thất thần như một con cừu non bỗng tìm thấy chỗ dựa trong tích
tắc. Anh và Diệp Bỉnh Văn cẩn thận đặt Diệp Bỉnh Lâm nằm ngay ngắn lại
rồi cứ thế nắm lấy tay bố mình. Hồi lâu sau, anh hơi nghiêng nghiêng đàu trong hoảng loạn, lặng lẽ gối đầu lên mu bàn tay của co, Hướng Viễn cảm thấy sự ẩm ướt trên bàn tay mình.
Lúc này, Hướng Viễn đã gọi
được cho bệnh viện, đọc địa chỉ rồi vội vã bảo Diệp Quân và dì Dương ra
đầu đường để dẫn xe cấp cứu vào, cố gắng không chậm trễ. Bà Diệp được bà cô dìu đỡ, run lẩy bẩy ngồi cạnh chồng mình. Hướng Viễn cảm thấy mình
đã làm tất cả những gì có thểm, bèn khẽ khàng rút tay ra nhưng lại cảm
giác được nỗi đau của người đang gối lên tay cô.
Khi đã trưởng
thành lúc nào cô và anh cũng như đang chơi trò cút bắt. Lúc cô cố gắng
đến gần hơn thì anh lại mơ hồ vô định nhưng lúc cô lui lại một bước để
bảo vệ mình thì anh lại lo sợ, không chịu buông tay.
Mặc định là vào một lúc thích hợp nào đó, anh đã nhặt chiếc bình không biết là phúc hay là hoạ ấy lên, còn cô đã tình nguyện hứa hẹn sẽ thực hiện ba nguyện