Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328693

Bình chọn: 8.00/10/869 lượt.

vọng của anh.

May mắn là xe cấp cứu đến kịp, ngoài Diệp Linh và một bà cô ở lại nhà chăm sóc cho bà Diệp đang gần như phát điên thì những người khác đều theo đến bệnh viện. Qua đợt cấp cứu, bác sĩ chuẩn đoán Diệp Bỉnh Lâm bị đột quỵ do xuất huyết não ở mức độ nhẹ, cũng may là cấp cứu kịp thời, chưa bị máu chảy ra làm nghẽn não nên mới còn một con đường sống nhưng di chứng thì khó tránh khỏi. Tức là cho dù thoát khỏi nguy hiểm, song muốn hồi phục sinh hoạt bình thường như trước cũng cần một thời gian tương đối dài. Hơn nữa với tình trạng hiện nay của ông thì khả năng tái phát là rất cao. Bác sĩ kiến nghị nên chăm sóc kỹ lưỡng, từ nay về sau không được làm ông xúc động mạnh, cũng không được để ông làm việc cực nhọc.

Trợ lý và tài xế của Diệp Bỉnh Lâm nghe tin rồi vội chạy đến, thủ tục nhập việc khá suôn sẻ. Diệp Binh Văn ở lại với hai anh em Diệp Khiên Trạch, chờ ngoài phòng cấp cứu rất lâu, sau khi đèn đỏ của phòng cấp cứu tắt rồi, ông ta lại phủi quần đứng dậy.

“Chú… chú thấy hay là chú về trước, lúc này mà anh ấy tỉnh dậy thấy chú chắc không phải là chuyện tốt. Khiên Trạch, xin lỗi, vất vả cho cháu rồi”, ông ta khẽ vỗ lên vai Khiên Trạch. Hướng Viễn khi ấy đang cầm hai cốc trà nóng bước đến, nhìn thấy rõ sự căm ghét cố gắng kiềm chế trong mắt Diệp Khiên Trạch.

Diệp Bỉnh Văn đi qua Hướng Viễn như không nhìn thấy cô nhưng không biết ông ta nghĩ gì liền quay lại, nghiêng người thì thầm bên tai cô: “Trong lòng vui lắm hả? Đây chẳng phải là cơ hội mà cô vẫn chờ đợi bấy lâu đó sao?”.

“Nhờ phúc của chú.”

Hướng Viễn ngồi xuống giữa Diệp Khiên Trạch và Diệp Quân, đưa hai cốc trà nóng cho hai anh em. Diệp Quân lặng thinh đón lấy, ôm chiếc cốc dùng một lần bằng cả hai tay, nôn nóng muốn hít hà hơi ấm của nó.

Diệp Khiên Trạch nói: “Cám ơn cậu, Hướng Viễn”.

Hướng Viễn quay lại nhìn anh, hơi nóng của cốc trà khiến người gần ngay trong gang tấc ấy cũng có vẻ mơ hồ như sương khói, rồi nói: “Cảm ơn tôi để làm gì? Trà do trợ lý Lý mua mà. Chú ấy bảo tôi nói với cậu, chú phải quay về trước để xử lý một số chuyện. Lần này chú Diệp bệnh, các cậu đều vất vả”.

Diệp Khiên Trạch như không nghe thấy: “Thật đấy, Hướng Viễn, cũng may có cậu ở đó. Không biết tại sao mà cậu luôn xuất hiện vào lúc tôi thê thảm nhất?”.

“Vậy á?” Hướng Viễn dựa mạnh vào lưng ghế tựa nói: “Cậu nói xem đây là may mắn hay là bất hạnh của tôi?”.

“Ít nhất có người bạn như cậu là phúc phận tôi tu được. Không rõ vì sao mỗi lần cậu đến, tôi thấy yên ổn hơn nhiều. Lần này nếu bố tôi vượt qua cửa ải này một cách suôn sẻ, có được xem là chiếc bình quý của vua Solomon đã thực hiện nguyện vọng thứ hai của tôi không?”

Hướng Viễn nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của Diệp Quân rồi cười nói: “Khiên Trạch, chú Diệp nhất định sẽ khoẻ mà. Chú không sao là do chú may mắn chứ không phải do tôi. Đừng dễ dàng phung phí nguyện vọng của mình, rồi sẽ có ngày dùng hết nó. Lần này không tính”.

Diệp Khiên Trạch gật đầu vẻ hiểu ý: “Cậu nói đúng”.

Diệp Quân nãy giờ im lặng, bỗng chen vào một câu: “Chị Hướng Viễn, chị đưa bọn em mỗi người một cốc trà, vậy chị uống gì?”.

“Ừm, chị bảo với trợ lý Lý là không cần rồi. Hai người uống đi, chị không khát”.

“Trợ lý Lý không biết chị không uống trà. Để em đi mua nước cho chị.”

“Không cần đâu, sao lại phải phiền hà thế, Diệp Quân, em ngồi xuống đi, bố em sắp ra khỏi phòng cấp cứu rồi đấy.”

“Em về ngay mà chị đợi một lát”, Diệp Quân mím môi một cách nghiêm túc. Cậu sắp cao hơn anh mình rồi nhưng tính khí trẻ con cố chấp thì không thay đổi chút nào.

“Cậu nhóc này”, Hướng Viễn lắc đầu, nhìn về phía cửa phòng cấp cứu. Đèn đã tắt nhưng bên trong lại không có chút động tĩnh.

Không biết vì sao mà lúc Diệp Quân có ở đây, Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch lại có thể chuyện trò với nhau, khi Diệp Quân đi rồi, chỉ còn lại hai người, không khí trong thoáng chốc trở nên trầm hẳn. Họ đã không ngồi riêng với nhau bao lâu rồi? Lần trước đó xa vời đến nỗi như ở một khoảng không gian khác. Diệp Quân là một bức màn vô hình ngăn giữa hai người họ, gỡ bỏ lớp màn này rồi, họ mới ngửi thấy mùi vị ủ mốc của tình bạn lâu năm này.

“Hướng Viễn, cậu ở Vĩnh Khải, vẫn ổn chứ?” Mỗi một giây im lặng đều tỏ ra dài dằng dặc, cuối cùng anh cũng tìm ra một câu mở đầu an toàn.

Hướng Viễn lại trả lời một câu chẳng ăn nhập: “Xem ra cậu vẫn không muốn nói tôi biết là cậu muốn bảo vệ ai?”.

Khiên Trạch sững sờ, sau đó hơi nhíu mày lại: “Không có chuyện đó đâu”.

“Ha ha”, Hướng Viễn dụi mắt cười nói, “tôi không biết cậu có thể thuyết phục bố mình được không nhưng theo tôi thấy thì lời nói dối của cậu khó nghe quá. Mộc mà do cậu lấy, đúng là chuyện buồn cười. Nếu tôi đoán không sai, thì cũng không phải là do Diệp Linh chứ, cả A Quân càng không thể là…”.

“Đừng đoán nữa!” Hành lang vắng vẻ, một câu nói với ngữ điệu hơi cao sẽ có tiếng vọng lại, anh lập tức hạ giọng xuống như đang va


Disneyland 1972 Love the old s