Old school Swatch Watches
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328553

Bình chọn: 9.5.00/10/855 lượt.

goài cuộc”.

Hướng Viễn lặng
thinh như không nghe thấy ông ta nói gì, đưa tay đón lấy cốc nước Khiên
Trạch đưa đến. Nước rất nóng nhưng khi chạm vào tay lại thấy lạnh lẽo.

Diệp Bỉnh Lâm cười nhạt: “Thế mà chú cũng nói ra được à? Cô bé là người ngoài nhưng việc chú làm có giống hành động của người trong nhà không?
Một trăm bốn mươi ba vạn, chú nói một câu mất là mất à? Nếu chú không
phải họ Diệp thì có to gan thế này không?”

Diệp Bỉnh Văn tì tay
vào cạnh bàn: “Anh cả, anh đã làm kinh doanh bao năm thì cũng phải biết
làm ăn có lời ắt có lỗ. Đúng thế, em đã dùng số tiền chín mươi ba vạn để kinh doanh dầu khí với đối phương nhưng không ngờ tên đó lại ỷ thế có
bố đang làm quan để thoái thác, chớp mắt đã chạy biến ra nước ngoài mất
tích. Nhưng em làm việc này cũng vì nghĩ cho công ty, nếu làm ăn thành
công, công ty chẳng cũng được lợi hay sao?”

Diệp Bỉnh Lâm tức
đến phát run: “Được, chú cứ bảo một lòng một dạ muốn cong ty phát triển, thế chú thì cầm năm mươi vạn đi đánh bạc, thua sạch sẽ chẳng còn gì
cũng là vì công ty à? Chú còn mặt mũi nào giải thích với tôi nữa hả?”

“Em cũng biết không nên đánh bạc nhưng anh cũng phải xem người đánh bạc với em là ai chứ? Đó đều là những nhân vật quan trọng trong việc đầu tư phát triển của công ty mà bình thường cho dù chúng ta có lòng tặng tiền thì người ta cũng chưa chắc chịu nhận. Anh cả, con đường này chính là
thế, không thua bạc số tiền đó thì không thể mở ra con đường mới được.”

“Chú còn dám gọi tôi là “anh cả”? Trong nhà này tôi là anh cả của chú
còn trong công ty tôi mới là người chịu trách nhiệm. Trước khi chú làm
những chuyện này cũng không nghĩ đến việc hỏi ý kiến tôi hả?”

“Nếu em hỏi anh thì kết quả thế nào trong bụng mọi người đều rõ. Anh cả, em thừa nhận Giang Nguyên là do một tay anh gây dựng nhưng bây giờ thời đại đã khác, những cách làm cũ của anh còn áp dụng được sao? Đừng nói
với em rằng anh không ý thức được những công trình mà công ty chúng ta
nhận thầu càng lúc càng ít, thêm nữa là giá thành vật tư mỗi ngày một
cao, những công trình kiến trúc, khai thác ấy có nơi nào không có ý đồ
đen tối? Anh cứ kinh doanh vật liệu xây dựng một cách nghiêm chỉnh, cho
dù là bận cả năm, chỉ dựa vào có một chút lợi nhuận thì duy trì được bao lâu? Mấy trăm miệng ăn trong công ty đều há ra chờ cơm. Lúc đầu anh bảo em phụ trách đầu tư quảng cáo cho công ty, chẳng phải cũng muốn tìm một đường ra khác hay sao?”

“Nhưng con đường khác mà tôi chỉ không
bao gồm con đường tà đạo bất chính đó!”, Diệp Bỉnh Lâm đập mạnh lên mặt
bàn, bát đũa trước mặt mỗi người đều rung lên, “Bỉnh Văn, tôi đã già
rồi, mấy năm nay cũng lực bất tòng tâm, nhưng như vậy không có nghĩ là
tôi đã mù mờ. Chín mươi ba vạn đó là vốn lưu động cho bên chú, chú cứ
nói là lỗ rồi, tôi cũng không muốn truy cứu nhưng năm mươi vạn thua bạc
đó là tiền trong tài khoản của Giang Nguyên. Chú phụ trách phòng tài vụ
nhưng tôi chưa hề ký xác nhận kế hoạch dùng số tiền đó, đến của dấu mộc
riêng của tôi chú cũng dám làm giả thì còn việc gì chú không dám làm
hả?”

Diệp Bỉnh Văn lần đầu im tiếng trước sự chỉ trích của anh mình.

Diệp Bỉnh Lâm lại không có ý bỏ qua dễ dàng, ông từ từ rút từ trong túi áo khoác ra một dấu mộc màu vàng, kích thước 2cm x 2cm, nhỏ nhưng ẩm
ướt, khẽ ném nó lên trên mặt bàn, Hướng Viễn lại cảm nhận được khoảnh
khắc đó khi nó rơi trên mặt bàn gỗ, có người run lên rất khẽ.

“Hay dấu mộc chú đóng vốn không phải là giả?” Diệp Bỉnh Lâm cố gắng
khống chế giọng nói của mình nhưng đôi tay lại nổi đầy gân xanh: “Chắc
chú biết theo chế độ của Giang Nguyên, người quản lý sổ sách tài vụ khi
chưa được sự cho phép thì nghiêm cấm có dấu mộc riêng. Dấu mộc này tôi
luôn mang theo bên người, chú có thể nói cho tôi biết, sao chú có thể
lấy được nó?’

Diệp Bỉnh Văn sắc mặt thoáng thay đổi: “Là do em
nhân lúc anh không chú ý đã lấy đi rồi lại lén lút để vào chỗ cũ. Có năm mươi vạn, em cứ nghĩ nếu vụ làm ăn dầu khí đó thành công thì sẽ suôn sẻ bù vào khoản tiền đó”.

“Tự chú lấy?”, Diệp Bỉnh Lâm cười lên
một tiếng, đôi mắt lại như có sương mù lạnh lẽo. “Chú lấy từ đâu rồi trả về đâu? Chú xem tôi là đồ ngu thật hả? Các người đều cho tôi là mù mờ
hả?”

Câu nói này vừa thốt ra, bốn bề đều tĩnh lặng đến mức khiến người ta tâm hoảng ý loạn, tiếng hít thở cũng nén lại.

“Anh cả, anh cũng biết là chị em chúng em thật sự không biết gì cả”,
một trong các bà cô của Diệp Khiên Trạch lến tiếng. Tuy họ đều mang họ
Diệp, cũng nhận được sự quan tâm chăm sóc chu đáo của Diệp Bỉnh Lâm, qua lại thân thiết nhưng họ không nắm giữ chức vụ gì trong Giang Nguyên,
hơn nữa quan hệ vốn vẫn có khoảng cách nên khả năng lấy được dấu mộc
riêng là rất nhỏ, đương nhiên có thể xem như vô sự.

Diệp Bỉnh
Lâm không nói, chẳng ai biết trong lòng ông đã có đáp án hay chưa, cũng
không thể đoán được câu trả lời ấy sẽ mang đến hậu quả ra sao.

“Không ai muốn nói cho tôi biết đúng không?” Ông lần lượt nhìn từng
người trong nhà, sự