
? Những nhân viên bình thường sau ba rưỡi
chiều đã cuống lên đòi tan sở sớm, chí ít hai cô bé này có thể gồng mình tăng ca với cô đến tận sáng sớm. Có lần để đóng văn kiện đấu thầu, họ
đã van nài một bà chị ở bộ phận hậu cần về nhà muộn hai tiếng, sắc mặt
bà chị ấy khiến Hướng Viễn thấy mình như đã làm một chuyện ác độc vô
cùng thất đức.
Đương nhiên, những chuyện này có thể nhẫn nhịn,
có thể bỏ qua, điều khiến Hướng Viễn lửa giận bốc cao, suýt nữa nghiến
đến rụng cả răng mới kìm chế được là: Trung Kiến yêu cầu rõ ràng những
đơn vị tham gia đấu thầu bắt buộc phải chuẩn bị những tài liệu về công
trình kết cấu thép xây dựng đạt tiêu chuẩn chất lượng cấp hai, Hướng
Viễn đã xác nhận với phòng quản lý của Giang Nguyên về những tài liệu
chứng nhận. Nhưng đến giai đoạn cuối cùng khi tài liệu đấu thầu của công ty phải được hoàn chỉnh, cô yêu cầu phòng quản lý đưa bản photo của
giấy chứng nhận thì trưởng phòng quản lý mới vỗ trán bảo rằng, Giang
Nguyên năm nay vừa được chứng nhận tiêu chuẩn chất lượng cấp hai, song
đã hơn nửa năm rồi mà vẫn chưa nhận được giấy chứng nhận chất lượng do
trung tâm chứng nhận gửi đến. Trưởng phòng quản lý nhấn mạnh thêm lần
nữa là công ty thực sự đã được thông qua khảo sát, chỉ là tạm thời chưa
có chứng nhận.
Lúc ấy, Hướng Viễn tức đến nỗi không nói gì được, cho dù có tin thì những đơn vị tham gia dấu thầu có tin không? Không có giấy chứng nhận, tất cả đều thành vô ích. Cô không nổi giận vì đối với
một trưởng phòng mà một tờ giấy chứng nhận quan trọng như vậy đã được
thông qua nửa năm mà không biết việc cấp chứng nhận đã được làm đến đâu
thì không nên lãng phí chút nước bọt nào, cô thà tập trung sức lực vào
chuyện nghĩ cách khác còn hơn.
Cô gọi điện đến trung tâm chứng
nhận, bên đó đáp rằng do sắp sếp công việc mà giấy chứng nhận của Giang
Nguyên nhanh nhất cũng phải hai mươi ngày sau mới được gửi đến, mà hiện
tại chỉ còn chưa đến mười ngày nữa là đấu thầu. Rốt cuộc Hướng Viễn và
Diệp Khiên Trạch bắt đầu cuộc hành trình bôn ba vì tấm giấy mỏng manh
đó: tìm đến trung tâm chứng nhận, mời khách, dùng cơm, tặng quà, van
xin. Hai người họ vì muốn hẹn gặp Giám đốc Hiệp hội chất lượng đã “ôm
cây đợi thỏ” túc trực ở văn phòng mất một ngày làm việc, trọn tám tiếng
đồng hồ. Cuối cùng, sau khi đã tiêu phí bao nhiêu nhân lực, tài lực,
tinh lực, thời gian, giấy chứng nhận đã nằm trong tay Hướng Viễn trước
hôm đấu thầu hai hôm. Khi ấy cô nâng tờ giấy lên, bao nhiêu cảm giác
phức tạp trộn lẫn. Diệp Khiên Trạch thở dài hỏi: “Hướng Viễn, cậu đang
nghĩ gì vậy?”. Hướng Viễn đáp: “Chỉ có hai chữ thôi “xúc động”. Làm sao
cô có thể nói cho anh biết được rằng, vào khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên
cô thầm nghĩ, nếu như vận mệnh Giang Nguyên chỉ phụ thuộc vào câu nói
của cô, nếu như…
Đêm trước khi diễn ra buổi đấu thầu, Hướng Viễn thả cho hai cô bé kia về nhà nghĩ ngơi, còn cô ở lại văn phòng tiến
hành kiểm tra và xác nhận các tài liệu kia hết lần này đến lần khác. Cô
có thể đón nhận thất bại nhưng không thể chịu được sơ suất. Thế nhưng
khi nghĩ đến hai chữ “thất bại”, biết rõ chuyện hụt thầu là chuyện
thường ngày ở huyện, được mất đều là những việc nằm trong dự đoán, song
trái tim cô vẫn cảm thấy nặng nề.
Sở dĩ cô không dừng bước, khi vấp ngã rồi cũng phải bò dậy tiếp tục tiến về phía trước, không phải vì nghĩ thoáng, cũng không do can đảm, mà vì cô sợ phải nhìn lại cái nơi đã khiến mình ngã đau.
Ngày hôm sau, Hướng Viễn và hai cô bé trợ lý đến nơi diễn ra cuộc đấu thầu. Diệp Bỉnh Lâm nằm bệt trên giường bệnh đã lâu, đi lại khó khăn nên đã bắt Diệp Khiên Trạch đẩy xe lăn đến đó. Đặt một phòng ở khách sạn gần tổng bộ Trung Kiến để chờ đợi. Nơi trưng bày kết cấu thép của Giang Nguyên đã xuất hiện các thiết bị và nhân viên nhà máy, cả Giang Nguyên như nắng hạn đợi mưa dầm.
Nửa ngày sau, kết quả đấu thầu sẽ được công bố. Hướng Viễn trở về phòng chú Diệp đang ở, nhìn thấy gương mặt ông già hồng hào, ánh mắt sáng lên vì mong đợi. Một người luôn bình tĩnh như cô mà có mấy câu đơn giản cũng phải khựng lại nhiều lần, vất vả lắm mới hoàn thành.
Ánh sáng trong mắt ông dần dần biến mất, sự thất vọng khiến ông càng trở nên già cỗi. Tổng cộng có ba gói thầu, mười bảy nhà máy tranh thầu được sắp xếp theo điểm tổng hợp, đứng đầu chính là ba nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng của chính Trung Kiến, thứ hai là một nhà máy lớn của Nam Kinh, gói thầu thứ ba bị một nhà máy xây dựng vừa được thành lập mới đây của thành phố này lấy đi mất. Trong tay Hướng Viễn vẫn cầm danh thiếp của người phụ trách nhà máy ấy – Trương Thiên Nhiên, bạn ùng trường cô, nghe nói là họ hàng bên nhà Âu Dương phu nhân. Giang Nguyên chỉ thua một chút và đứng ở vị trí thứ tư, điều này đã khiến nhiệm vụ cho cả nửa đầu năm sau hoàn toàn biến mất. Mà thực thế thì Hướng Viễn cũng đành phải thừa nhận rằng, cho dù Trương Thiên Nhiên không phải là họ hàng nhà Âu Dương thì cô cũng chưa chắc thắng được nhà máy mới thành lập mà nhân công chỉ bằng một phần ba Giang Nguyên, song sản lượng lại vượt g