Old school Easter eggs.
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329275

Bình chọn: 8.00/10/927 lượt.

ưa nhìn thấy hoa thì đó hoa này sẽ im lặng như trái tim bạn, lúc bạn đến nhìn đoá hoa ấy thì màu hoa lúc này sẽ khiến bạn hiểu và biết nó không nằm ngoài trái tim bạn”. Thực ra có lúc tôi cảm thấy, hỷ nộ ái ố của con người giống như đoá hoa này, cậu mở mắt ra nhìn nó, nó sẽ tồn tại, cậu nhắm mắt lại, cũng hoàn toàn có thể xem nó là hư vô. Nghĩ như vậy thì có thể thư thái, cố chấp quá cũng không cần thiết”.

Hướng Viễn cười khì: “Vậy cậu thành Phật rồi. Đối với tôi nếu đoá hoa ấy là thật thì cho dù cả đời này cậu có nhắm mắt, lúc cần nở nó vẫn nở, tàn vẫn tàn.”

“Nhưng chí ít lúc nó tàn thì tôi sẽ không thấy đau buồn”.

“Tôi không đạt đến cảnh giới như cậu”.

“Vậy phải thế nào mới khiến bản thân cậu thư thái được?”

Hướng Viễn đáp: “Thư thái? Nếu tôi không vui thì dù thế nào cũng không thư thái được. Quá khứ đã qua rồi nhưng tôi không thể quên, đều ghi nhớ từng chút trong lòng, nhiều năm sau quay nhìn lại, vẫn thấy nó như đang sống”.

“Cậu không phải người như vậy”, Diệp Khiên Trạch lắc đầu, “cậu là cô gái thông minh khoáng đạt nhất mà tôi từng gặp”.

“Cô gái thông minh khoáng đạt”, Hướng Viễn lặp lại, vẻ mỉa mai thoáng hiện lên trên gương mặt không rõ là vì mình hay vì câu nói đó của anh. “Khiên Trạch, cậu thấy cậu có hiểu tôi không?”

“Ít nhất thì tôi biết cậu không phải là người vì khó khăn mà chựng lại một chỗ. Cậu cũng giống như tên của mình, Hướng Viễn – hướng đến nơi xa nhất, cậu sẽ đi xa hơn chúng tôi nhiều”.

Hướng Viễn hoang mang nghĩ, anh không biết sở dĩ cô không dừng bước, khi vấp ngã rồi cũng phải bò dậy tiếp tục tiến về phía trước, không phải vì nghĩ thoáng, cũng không do can đảm, mà vì cô sợ phải nhìn lại cái nơi đã khiến mình ngã đau.

“Cám ơn cậu đã khuyên giải, Khiên Trạch”, cô vừa nói vừa đứng dậy.

Diệp Khiên Trạch cười khổ sở: “Nhưng có lẽ là một cuộc khuyên giải thất bại”.

Hướng Viễn từ chối ý tốt muốn đưa cô về của Khiên Trạch, một mình chen vào xe buýt kín người về nhà. Cô nghĩ có lẽ lúc này cô cần sự ồn ào và chen chúc thế này hơn.

Sao Hướng Viễn không biết sự quan tâm của Khiên Trạch chứ? Thế nhưng, từ khoảnh khắc hụt thầu trở thành định mệnh, trong lòng cô đã thấy trống rỗng và tê liệt, chính sự khuyên nhủ của anh đã khiến cô mới phát hiện ra sự thất vọng của mình rõ ràng thế nào. Những lời anh nói có lẽ là thật lòng nhưng đối với cô nó giống như một người chết đuối nghe thấy người duy nhất đứng trên bờ bảo: “Đừng sợ, nước không lạnh tý nào đâu”.

Hướng Viễn thật sự thấy tiếc nuối cho bản thân khi mình không phải là cô gái “thông minh và khoáng đạt” như anh nói. Rốt cuộc phải khoáng đạt nhiều thế nào mới không để buồn vui cản trở? Lại phải cần thông minh bao nhiêu mới có thể lãng quên tình cảm? Cô làm không được, thế nhưng anh lại có thể. Cô chỉ buồn trí nhớ mình quá tốt, giống như mỗi lần vấp ngã, tuy bước chân không ngừng lại nhưng cơn đau ấy vẫn nhớ mãi không thôi.

Vừa mở cửa, một ánh sáng chói lọi lọt ra khiến Hướng Viễn kinh hoàng, cô nhanh chóng lùi lại một bước, quay đầu che mắt một cách thảm hại, sau đó nghe thấy tiếng cười của Diệp Quân: “Ha ha, giật mình quá hả? Sao chị không kêu thét lên?”.

Hướng Viễn nghe thấy giọng nói thân quen, thở phào một cái nhưng cùng lúc đó lửa giận cũng bốc lên. Diệp Quân vẫn không hay biết, còn táy máy nghịch ngợm chiếc máy ảnh kỹ thuật số mới mua như đang nghịch đồ chơi, đưa ống kính nhắm thẳng vào cô.

“Cười cái nào, chị Hướng Viễn.” Cậu hơi cúi người xuống để điều chỉnh.

“Không muốn cười”. Hướng Viễn khẽ đẩy cậu ra, bước vào nhà.

Diệp Quân nhanh nhẹn vòng ra trước mặt cô, nói: “Cười đi, cười đi, nhìn bên này”.

“Đừng ồn!” Cô quay lưng lại với cậu rồi cởi áo khoác ngoài ra.

“Sao sắc mặt chị tệ thế? Xem như nể mặt em đợi chị quá lâu, cười một cái thì…”

“Chị đã nói không muốn cười, không muốn cười, có nghe chưa hả?”, Hướng Viễn sẵng giọng ngắt lời cậu.

Diệp Quân giật bắn mình, gương mặt biến sắc, nét nghịch ngợm biến mất, thay vào đó là sự bàng hoàng và khó hiểu. Cậu chưa bao giờ nghe thấy Hướng Viễn to tiếng với mình bao giờ.

Hướng Viễn quay đi ném áo khoác lên giường, ngồi xuống mép giường, chìa tay ra với Diệp Quân, lạnh lùng bảo: “Trả chìa khoá cho tôi”.

Diệp Quân đờ ra một lúc mới rõ cô đang ám chỉ cái gì, mặt tái mét hỏi: “Tại sao?”

“Tôi đã nói với cậu bao lần rồi, trước khi đến phải gọi điện thoại. Cậu lớn rồi, làm việc gì cũng không có giới hạn là sao? Bỏ đi, tôi chẳng muốn nói nhiều, bỏ chìa khoá lại, cậu về trường đi. Hôm nay không phải cuối tuần, cậu chạy đến đây làm gì?”

“Xin lỗi, chị Hướng Viễn, em không biết tâm trạng chị không vui nên chỉ muốn đùa một chút thôi”, Diệp Quân cuống quýt quỳ xuống trước mặt cô nói. “Hôm nay, hội thao trường kết thúc sớm nên em đến chỗ chị. Chị nói hôm nay có chuyện quan trọng, em cũng chẳng dám gọi điện. Đứng ngoài cứ đợi mãi, lạnh quá, nên em… Em chẳng làm gì hết, chỉ ngồi