
ại nhất quyết không đòi được máy ảnh thì không chịu thôi, lúc Hướng Viễn nghiêng người tránh đi, một tay cậu giơ ra, ôm lấy eo cô kéo lại. Hướng Viễn thở hổn hển vì bị tóm gọn, lưng đập vào người cậu, hai người đều loạng choạng lui lại một bước. Đến khi đứng vững rồi cô mới cao đến tai Diệp Quân, lần đầu tiên cậu dễ dàng gỡ được máy ảnh trong cánh tay đang giơ cao của cô xuống.
Máy ảnh rời khỏi tay rồi, Hướng Viễn mệt mỏi khom lưng thở dốc, mới phát hiện ra cậu vẫn ôm choàng lấy eo cô, “Cái cậu nhóc này, đúng là khoẻ thật, ôi cái eo già của tôi, suýt nữa là đứt đôi rồi. Được rồi, chứng cứ bị em cướp mất rồi, buông tay, chị muốn đi uống nước”.
Hành động này của Diệp Quân trước đó chỉ đơn thuần là muốn lấy lại máy ảnh, xóa đi tấm hình mờ ám kia. Cậu đã bị dồn vào đường cùng, lúc vươn tay ra cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ không muốn để cô thoát thân. Cô trơn tuột như một con lươn, cậu lại đang cuống nên chỉ muốn xoá bỏ chứng cứ. Thế nhưng khi đã cầm máy ảnh trong tay, eo cô nằm gọn dưới bàn tay cậu, lưng cô đập mạnh vào ngực cậu, đỉnh đầu cô chạm vào cằm cậu thì cậu bổng cảm thấy, tấm ảnh kia có là gì đâu.
Hướng Viễn khẽ ho một tiếng, cười bảo: “Làm gì thế, chơi trò gì đây? Buông tay ra, ngốc…”. Cô vỗ vỗ vào tay cậu, hơi cựa quậy eo, đột nhiên thấy ngượng ngùng, giọng nói cũng không còn thân thiện thoải mái được nữa: “Không nghe thấy à? Buông ra, làm gì thế, không nghe lời là chị giận đấy!”.
Vòng tay ấy hơi nhúc nhích nhưng lại thu chặt theo hướng ngược lại, chiếc cằm trên đầu cô đang dịu dàng dụi dụi vào mái tóc. Hướng Viễn đột ngột cứng người lại, bỗng dưng có một ảo giác, vòm ngực vững chắc đang tỳ vào sau lưng cô không phải là Diệp Quân mà thuộc về một người đàn ông xa lạ bởi Diệp Quân sẽ không cãi lời cô, càng không dám có hành động như thế này. Ý nghĩ này khiến cô cảm thấy chưa bao giờ bàng hoàng như bây giờ, cô đứng sững lại không vật lộn thoát ra nữa, chân phải mang giày cao gót đột ngột đá vào ống quyển của cậu.
Chẳng ngờ Diệp Quân lại tránh được. Cơ thể cậu vận sức, cả người cô cũng bị ép quay lại. Cuối cùng mặt đối mặt, cô nhìn thấy đôi mắt rất đẹp của cậu ở một khoảng cách quá gần, phủ lên một lớp sương mù mơ màng, gương mặt tuấn tú còn đỏ bừng hơn khi cậu lo cướp lấy máy ảnh.
“Em cũng sẽ giận nữa”, cậu áp vào cô lảm nhảm.
Không được hoảng, lúc này cô tuyệt đối không được hoảng hốt. “Chơi đủ rồi chứ?”, Hướng Viễn mím môi cười nhìn cậu, hai tay lặng lẽ gỡ từng ngón tay đang đặt trên người cô, một ngón, hai ngón, ba ngón…
Một khắc trước, Diệp Quân còn mơ màng, chìm đắm trong ý nghĩ duy nhất: trọn đời này kiếp này cũng không bao giờ buông tay! Thế nhưng sau khi cậu nhìn thẳng vào đôi mắt cô và cả nụ cười bình thản kia, bao nhiêu cơn sóng tình ban nãy đang dồn dập xô đến bị chặn lại đột ngột. Cô là chị Hướng Viễn của cậu, sao cậu lại dám?
Cậu rụt tay lại như bị bỏng, quay người đi nhưng làm sao đây? Cậu không thốt nỗi lời xin lỗi, cũng không muốn nhận lỗi, chỉ biết chầm chậm lùi lại chiếc ghế phía sau. Chiếc ghế tựa đã ở bên cậu suốt cả buổi chiều cho cậu một điểm dựa. Trong lòng cậu bỗng dưng dấy lên một nỗi lo sợ rất lớn, cậu đã làm một việc như vậy, có lẽ từ nay về sau cô sẽ không còn đếm xỉa gì đến cậu nữa. Ý nghĩ này khiến dạ dày cậu bắt đầu quặn thắt.
Hướng Viễn nhúc nhích cánh tay đau nhức vì bị cậu kéo để quay người lại, cười nói: “Sau này không cho phép em làm chuyện không phân biệt lớn bé này nữa. Chị có phải cô hoa khôi cảnh sát đó đâu, tay già chân già, không chơi đùa với em nổi. Thật là, ra tay cũng không biết thương xót, còn ngẩn ra đó làm gì? Kéo hộc tủ ra có rượu thuốc giảm đau đó. Ban ngày mới gặp chuyện xui xẻo, buổi tối lại bị em vờn cho một mẻ, ngày mai chị có đi làm nỗi không đây?”
Diệp Quân chạy như bay đến mở hộc tủ, tìm bình rượu thuốc. Hướng Viễn sắn tay áo, lúc cậu nhóc bị kích động thì đúng là không biết nặng nhẹ gì, chỗ bị tay cậu nắm đã sưng cả lên.
Diệp Quân không hiểu tại sao Hướng Viễn vần còn cười được. Cậu khẽ khàng, e dè bôi thuốc cho cô, càng nghĩ càng thấy hổ thẹn không biết chui vào đâu. Hướng Viễn ngoài mặt tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng lại chẳng biết đang nghĩ gì nữa.
“Chị Hướng Viễn, em như thế… Chị có giận rồi bỏ mặc em không?”
Hướng Viễn chăm chú nhìn Diệp Quân, dưới hàng lông mi dài của cậu là sự hối hận, tự trách mình và cả nỗi buồn rầu không nói được. Một chàng trai như cậu, giống như một chú chim bồ câu trắng muốt, sạch sẽ, hiền lành, thuần khiết, toả sáng, đối diện với cậu, có cô gái nào lại không thấy mềm lòng, trừ phi cô gái đó vững như bàn thạch.
Cô biết nỗi bất an của Diệp Quân là do đâu nhưng cô chuyển ánh nhìn sang cánh tay mình, nói: “Vết thương nhỏ xíu, chị không thể tỏ ra tiểu thư yếu đuối được”.
Thấy cậu vẫn tỏ ra không thoải mái, Hướng Viễn thở dài, dịu giọng bảo: “Em biết đấy, A Dĩ mất rồi, chị chỉ còn lại một đứa em trai”.
Cô đưa tay kia ra vò vò tóc cậu như trước đây vẫ