Duck hunt
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329432

Bình chọn: 7.5.00/10/943 lượt.

ược nghỉ ngơi dài hạn kêu than liên hồi. Trưởng phòng thị trường dưới sự chỉ đạo của Diệp Bỉnh Lâm, ngay trong ngày hôm đó đã gọi cho Lập Hằng nhưng đối phương
cực kỳ thẳng thắn, nói khá rõ ràng, họ yêu cầu liên lạc thẳng với Hướng
Viễn.

Hướng Viễn bàn bạc với Diệp Bỉnh Lâm suốt đêm trong bệnh
viện, hôm sau, cô cầm một vạn tệ Diệp Bỉnh Lâm đồng ý cấp để đích thân
đến mời Trương Thiên Nhiên dùng bữa. Trương Thiên Nhiên không làm cao,
cũng chẳng khách sáo, vui vẻ nhận lời ngay. Anh chẳng có yêu cầu gì
trong chuyện ăn uống, về điểm này rất hợp với Hướng Viễn. Hai người bày
một bàn cờ vây, Hướng Viễn mất thế, Trương Thiên Nhiên đã đảo một nước
cờ trước mặt nhân viên tháp tùng của hai bên, gọi Hướng Viễn là “nữ
trung trượng phu”. Cuối cùng, Hướng Viễn đã thanh toán số tiền ba trăm
chín mươi tệ, sau đó lấy về nhiệm vụ sản xuất tám nghìn năm trăm tấn từ
Lập Hằng. Cô biết rõ trong bụng rằng, Trương Thiên Nhiên và cô không hề
có tình cảm gì, cái anh ta cần là danh nghĩa của công trình này, tiền có thể cho Giang Nguyên nhưng danh nghĩa là của Lập Hằng. Huống hồ, mấy
năm nay Trương Thiên Nhiên gần như không hài lòng với vịêc gói gọn kinh
doanh trong thị trường vật liệu xây dựng nên khả năng sản xuất khung kết cấu thép của Lập Hằng cũng bắt đầu rút gọn lại theo kế hoạch, kỳ hạn
giao hàng của công trình này lại gấp nên anh ta bắt buộc phải phân chia
gói hàng cầu vượt Thanh Viễn này. Còn về việc giao toàn bộ cho Giang
Nguyên, ngoài lý do Giang Nguyên là nhà máy lâu đời của tỉnh thì còn một lý do quan trọng hơn, đó là thỉnh ý từ Âu Dương.

Giang Nguyên
nhận công trình này vào tháng Mười hai, thời hạn giao hàng là tháng Ba
năm sau. Lúc nhận được hợp đồng thì mừng rỡ khôn cùng nhưng khi thật sự
lên kế hoạch cho sản xuất lại khổ sở: Giang Nguyên người tuy đông nhưng
khả năng lại thấp. Trước kia mỗi tháng chỉ cho ra đời không quá một
nghìn tấn, làm sao giao hàng kịp chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi? Thế
nhưng lần này, dưới sự thuyết phục của Hướng Viễn, Diệp Bỉnh Lâm đang
nằm trên giường bệnh cũng ra tay dứt khoát, truyền lời với mọi người,
không có gì phải nói thêm, chỉ một chữ: Lên! Yêu cầu từ nhân viên đến
quản lý đều phải đều động, lập tức tham gia sản xuất với cách chia ba ca ngày đêm không nghỉ để hoàn thành công việc. Đến trước khi hạn giao
hàng, người nghỉ nhưng máy móc thiết bị không thể nghỉ, nếu không có
thông báo đặc biệt, ngày Lễ ngày Tết cũng phải tăng ca. Trợ lý Lý quản
lý sản xuất trọng trách nặng nề, đau đầu vắt óc để điều chỉnh lưu trình
sản xuất. Phía tài chính tuy cũng không mặn mà nhưng tất cả vốn lưu động đều bắt buộc phải phục vụ cho công trình này. Trong một quảng thời
gian, cả Giang Nguyên từ khu văn phòng đến khu sản xuất đều đỏ chói một
vùng, đâu đâu cũng thấy những biểu ngữ và băng rôn cổ vũ. Tám nghìn năm
trăm tấn dường như không còn là một công trình của Giang Nguyên mà là
một hố trũng to, không qua được sẽ tiếp tục chìm xuống, nếu qua rồi sẽ
mở ra một chân trời mới.

Hướng Viễn cũng bận rộn quay như chong
chóng với việc sản xuất. Lúc đồng ý giao lại công trình cho Giang
Nguyên, tuy Trương Thiên Nhiên rất thoải mái nhưng cũng không hề qua loa đại khái với chất lượng và các khâu sản xuất. Nhân viên kiểm tra chất
lượng của Lập Hằng cứ ba ngày đến Giang Nguyên khảo sát một lần, điện
thoại thúc hỏi tiến độ reo liên tục không ngớt.

Cỗ xe già cỗi
Giang Nguyên đang cật lực tiến về phía trước như thể đã tìm ra hào quang của riêng mình. Ba tháng sau, máy móc và con người đều rệu rã nhưng
cũng xem như đã giao kịp hàng, Hướng Viễn thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô
cũng cảm thấy mạo hiểm đến mấy phần. Sau khi công ty Lập Hằng đến kiểm
tra lần cuối, đối diện với các quản lý Giang Nguyên đang xúc động khôn
xiết, Trương Thiên Nhiên chỉ nói với Hướng Viễn một câu: “Vất vả rồi, có điều nếu cho Lập Hằng người và máy móc nhiều thế kia thì hoàn thành
những thứ này chỉ cần một tháng rưỡi”.

Sự mệt nhọc của Giang
Nguyên được số tiền thưởng nửa năm đầu ấy ve vuốt xoa dịu nhưng Hướng
Viễn đã nợ Âu Dương gia một cái tình. Tháng Sáu, vừa hay Âu Dương gia gả con gái. Trước đó, Âu Dương phu nhân đã bảo Hướng Viễn đi uống trà với
bà, khi trò chuyện cũng than vãn rằng, con gái kết hôn mà bà lại không
làm được gì, những người xung quanh cũng chẳng ai đắc lực. Hướng Viễn
biết ý nên đã giúp Âu Dương phu nhân liên lạc với nơi tổ chức tiệc cưới, chuẩn bị đủ các việc cho tiệc cưới. Chương Việt nói cô còn bận hơn cả
đám cưới của mình.

Nói thì nói thế nhưng những lúc cô cần giúp
đỡ thì Chương Việt cũng không bao giờ khoanh tay đứng nhìn. Tiệc cưới
của Âu Dương gia được đặt khá gấp gáp, yêu cầu lại cao, khi đó khách sạn lớn nhất, nổi tiếng nhất thành phố lọt vào mắt họ đã hết chỗ, khó có
thể đón nhận cuộc làm ăn này thêm, cuối cùng Chương Việt thấy Hướng Viễn khó xử, đã ra mặt giúp đỡ, lúc đó mới đặt được nơi họ vừa lòng.

Hướng Viễn ngỏ lời cảm ơn Chương Việt, cô lại cười bảo: “Người hiếm khi cầu cạnh ai như cậu lại đến tìm tớ, phải nhanh chóng bắt cậu nợ lại mới được!”.