
cô chung quy là bạn gái của anh họ, có lẽ tương lai một
ngày nào đó, cô sẽ trở thành chị dâu của anh.
Nơi phương trời Pháp, hầu như mỗi ngày đều đau khổ suy nghĩ, anh chưa từng nghiêm túc như vậy, làm sao mới có thể giảng hòa, làm sao mới có thể
không thương tổn anh và cô, làm sao mới có thể khiến chuyện đó trở
thành cái gì cũng chưa phát sinh qua. Sau khi từ Pháp trở về cũng cố ý
không suy nghĩ cho rõ ràng, dường như hàng đêm đều ở Phương Đông, uống
nhiều rượu cũng không thanh tỉnh được chính mình, bên người không lúc
nào không có mỹ nữ làm bạn, nhìn trong mắt anh, đều là ảm đạm thất sắc, anh thậm chí không buồn liếc mắt một cái, mọi kí ức tốt đẹp đều lưu
lại ấn kí sâu sắc trong trái tim anh, không lấy ra được, không xóa bỏ
được, anh không có năng lực, chỉ có thể giương mắt nhìn ấn kí ấy lớn
dần.
Rốt cục không thể khống chế được bản thân, từ Phương Đông đi ra liền gọi
điện cho cô, cô ngồi một mình nơi đầu phố, lạnh lẽo run rẩy, anh thật
vất vả mới kiềm nén tức giận trong lòng đưa cô về nhà. Dọc đường đi, cô cũng không cùng anh nói chuyện, khi xuống xe chỉ một tiếng “Bye bye”
làm cho anh cảm thấy bọn họ từ lúc đó đã bắt đầu trở nên lạ lẫm.
Đậu xe dưới lầu một đêm, chỉ muốn nhớ lại nhiều một chút. Vài ngày sau, ở
nhà ăn gặp gỡ Lí Xu. Anh biết quan hệ các cô rất tốt, nên tiếp cận, gợi chuyện hỏi tình hình hiện tại, ngày đó thấy cô sắc mặt không tốt, tái
nhợt lại tiều tụy, còn tưởng rằng là công tác bận quá.
Còn nhớ rõ khi Lí Xu nói cho anh câu kia: “Bạn ấy gần đây đã chia tay với
Hứa tổng, anh không biết sao?”, nghe xong hơn nửa ngày cũng không có
phản ứng, Lí Xu đi rồi, mới thu hồi lại thần trí. Chia tay, tin tức như vậy, vốn dĩ đối với anh, nên là may mắn mới đúng, nhưng với quan hệ
của ba người bọn họ, anh lại không thể cảm thấy một tia vui sướng nào,
tâm tình ngược lại càng thêm trầm trọng, lại lờ mờ cảm thấy có thể là
vì đêm đó anh xúc động hay không, làm cho bọn họ chia tay? Càng nghĩ,
trong lòng lại càng như có bom hẹn giờ. Cho nên hẹn cô ra ngoài, muốn
hỏi rõ ràng, nếu bọn họ chia tay thật sự có liên quan đến anh, như vậy
anh nhất định sẽ không chút do dự đi giải thích, cho dù là nhận sai,
chỉ cần cô có thể vui là tốt rồi. [ ôi ôi … '>
Từ trong xe đi ra, cô vẫn cúi đầu như trước, anh ở sau lưng gọi cô, cô mơ mơ màng màng quay đầu lại, trên gương mặt mơ hồ lưu lại dấu lệ, trong
lòng lại thở dài, bắt đầu từ bao giờ lại trở nên thích khóc thế này?
Phía bên phải là đường lớn, rộn ràng nhốn nháo, ồn ào một mảnh, trái
tim của anh chợt co rút lại, ngay cả tư duy cũng đình trệ, theo bản
năng lau đi nước mắt trên mặt cô, có lẽ bởi vì đã khóc, có lẽ bởi vì
gió thổi qua, hai má cô có chút lạnh lẽo, lòng bàn tay anh lướt qua,
nơi đầu ngón tay còn lưu chút ẩm ướt. Mi mắt cô nhắm hờ, tay anh vừa
chạm đến, nước mắt cô đột nhiên tuôn rơi, rơi trên đầu ngón tay anh.
Giống như một cô gái nhỏ đang tủi thân, vì mất đi thứ mình yêu thích mà hiện tại không ngừng khóc lóc, bồi hồi.
Không biết thế nào lại sinh ra cái ý tưởng như đêm hôm trước, tại một khắc
kia, anh cũng cố không được, cũng chẳng để ý người người nơi ngã tư
đường. Một tay nắm cổ tay cô, một tay ôm lấy đầu cô, nặng nề mà hôn
xuống, gắn bó va chạm nhau, anh ở môi cô trằn trọc lưu luyến, như thủy
triều trào dâng, phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, người đi qua hoặc là hiểu ý hoặc là cười giễu. Cô đẩy anh ra, giống như con nai bị dọa phát sợ,
liền xoay người chạy. Dòng xe cộ cuồn cuộn, cô xuyên thẳng qua đường
cái, anh từ phía sau đuổi theo, một tay ôm cô vào lòng, ngực phập phồng kịch liệt.
Mãi cho đến khi đưa cô về nhà, thần sắc của cô mới dần chuyển biến tốt hơn.
Anh không dám vươn tay, chỉ âm thầm nắm chặt thành quyền, khàn khàn giọng áy náy nói: “Nhất Hạnh……”
Cô rốt cục xoay đầu cùng đối diện với anh, cách thật lâu, mới từng chữ
từng chữ nói ra: “Anh không cần phải nói thực xin lỗi, em với anh ấy
chia tay cùng anh không có liên quan gì, em với anh ấy…… Thật sự không
thích hợp……”
“Vì sao không nói anh biết?” Trong mắt anh tĩnh mịch, nặng nề.
Thanh âm cô càng ngày càng thấp, nhỏ như muỗi kêu: “Không phải chuyện gì to tát…… Không cần phải….”
“Đã bao lâu?”
……
“Hơn nửa tháng.”
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Nhất Hạnh mở cửa xe: “Em lên đây…. Anh về sớm một chút.”
Nói xong cầm túi rời đi.
Anh hạ cửa kính xe, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, trong lòng như dâng
lên tầng tầng lớp lớp mây mờ, đằng sau dần dần lộ ra vạn trượng hào
quang. Anh yêu lâu như vậy, ẩn nhẫn lâu như vậy, vốn tưởng rằng chính
mình vĩnh viễn không có cơ hội, nhưng hiện tại, trước mặt đã có một cơ
hội nhỏ bé. Dù thế nào cũng muốn thử một lần, dù thế nào cũng muốn bày
tỏ, người đó, là Nhất Hạnh, dù cho thất bại, cũng không muốn mình phải hối hận cả đời vì bỏ qua. Với quan hệ ba người bọn họ, dù người khác
nói anh là thừa nước đục thả câu, hay sau này bị người ngoài đồn đại,
cằn nhằn, đoán mò lung tung thì hôm nay anh cũng nhất định phải nói ra.