
này! Thầy hạ chiếc
bát xuống nhìn xung quanh, mà cũng may đây là bát nhựa chứ phải bát
thủy tinh hay xứ là thầy đi tong làn da căng mịn sáng bóng phủ màu vàng
đặc trưng của người Việt Nam trên đầu rồi, Liếc mắt một lượt nhìn ba đứa học sinh thầy tiếp lời với mục tiêu tiếp theo:-Cả cô Thanh Hà nữa sao
cô lại để học trò uống bia rượu như thế hả? Mọi người đứng hết ra kia
cho tôi! Thầy đúng là giáo viên nghiêm túc khiến ai cũng nể thầy, mới
nghe tiếng nói bốn người kia liền cụp mắt giơ hai tay đầu hàng đi thẳng lối xếp theo thứ tự an pha bê ngoài cổng. Còn thầy V-H thì một mình đi
đến chỗ chủ quán ở đằng sau, thầy thầm nghĩ chắc tụi này ăn quỵt tranh
nhau chạy trốn để không trả tiền nên chủ quán cầm bát đũa ném bắt lại,
nhưng thầy không ngờ rằng.....
Đứng ngoài cổng, ngứa chân ngứa tay, Quỳnh Thư nhún nhảy đá một hòn sỏi làm nó
văng vào thân cây, nhìn thấy mấy con chim bị phá giác ngủ cô chợt nghĩ
đến nguyên nhân của việc mình đứng đây làm bạn với con muỗi và trò
chuyện cùng với ba người bạn điên.
-Thầy V-H hôm nay cứng ghê! Nghe tiếng Quỳnh Thư nói Thanh Hà phản bác lại.-Bộ mọi hôm thầy ẻo lả lắm hả?
-Nghe bức thư của thầy thì hiểu rồi? Quốc đắc chí cười khi nhớ lại bức thư tình yêu vượt qua tuổi tác của người thầy kính mến.
Khổ thân Hoàng Dương, anh nghe mọi chuyện chả hiểu cái mô tê gì, ấy thế mà
anh cứ cười như đúng rồi làm mọi người nhìn như quái vật ngoài hành
tinh.
-Này Hoàng Dương có ai hỏi đừng bảo là bạn tụi này nhá! Xấu hổ lắm!! Ba người còn lại lắc đầu nhìn Hoàng
Dương rồi che mặt. Khổ cái tấm thân anh nghe chuyện đã không hiểu gì mà
lại còn bị ghẻ lạnh. Thôi anh đi khóc đây. híc híc.
Trở về trong quán ăn, thầy V-H dương dương tự đắc nhìn chủ quán.
-Chủ quán, của tụi nhỏ bàn kia hết bao nhiêu?
-Dạ thưa bác hết bốn triệu hai trăm lẻ lăm ngàn, thôi em lấy tròn bốn triệu rưởi.
Nghe chủ quán nói người thầy vĩ đại cố mở to con mắt do tuổi già của
mình:-Cái gì tận bốn-bốn-triệu rưởi sao? Ông lắp bắp hỏi lại, cái bọn
nhỏ này chúng có biết tiền lương một tháng của ông mới có bốn triệu
không mà chúng một bữa ăn tận bốn triệu năm trăm lẻ không ngàn như thế
này. Vét hết tiền trong ví còn hai trệu rưởi, ông đặt lên bàn cho chủ
quán với vẻ mặt cười tươi như hoa.
-Tôi trả góp.
Bốn con người dựa vào nhau đứng ở cửa quán với vẻ chán nản. Nhưng họ
không ngờ rằng, mọi người đi qua đường cứ tưởng họ là dàn diễn viên được chủ quán mời về làm người mẫu quảng bá lẩu Đà Lạt này ,nên ai ai đi qua cũng ngước nhìn với đôi mắt đèn xe tăng mồm đĩa hát và kèm theo đó là
những ánh đèn flas nhí nháy .Thấy hình bóng của người thầy vĩ đại bước
ra mà bọn họ không cầm nổi lòng suýt nữa ôm nhau ngã. Tiếc đứt ruột với
hai triệu rưỡi rưỡi bỏ ra hoang phí ,cộng thêm hai triệu nợ cùng lãi
suất hai mươi phần trăm khiến thầy buồn trong lòng mà vẫn cố vui ra
ngoài.
-Các em à, lần sau không được như thế nhé...blu bloa ...cả cô nữa tôi không hiểu cô là giáo viên kiểu gì
mà rủ rê học sinh đi uống bia ăn lẩu vậy?? Người thầy vĩ đại lại cất bài ca không quên giáo huấn cho bốn bạn trẻ khiến cho bốn bạn ai ai cũng
đầu tắt mặt tối. Sau khi giáo huấn được mười phút thì tiếng điện thoại
của Quốc và thầy đều vang lên dữ dội. Cầm chiếc điện thoại hai người
cùng bắt máy.
-Alo...
Bước ra khỏi hàng Quốc cầm máy đi về phía bên trái, thầy giáo thì lại chạy
ra chỗ bên phải, cả hai người đều tập trung lắng nghe cuộc điện thoại từ đầu dây bên kia. Ba con người còn lại đứng giữa ngơ ngác đưa mắt nhìn
từ bên phải sang bên trái rồi từ bên trái sang bên phải để xem xét tình
hình. Thêm mười phút trôi qua mà hai bên chưa có ý định dừng cuộc trò
chuyện. Hai con người hai phong thái khác nhau. Một bên là thầy V-H vui
cười nói chuyện tay không quên vuốt lại mấy sợi tóc còn sót lại trên
đầu. Cũng với dáng vuốt tóc(nhưng tóc nhiều hơn) thì Quốc lại tỏ vẻ bực
mình và nhăn nhó.
Sau đúng mười phút năm
tư giây chắn hai người họ quay về với vị trí ban đầu nhìn mọi người một
cái và đi thẳng không nói thêm câu nào.
-Là sao? Thanh Hà , Quỳnh Thư và Dương nhìn nhau không hiểu, nhún vai bọn
đi về. Coi như bữa ăn mừng chiến thắng cũng có đôi chút vui vẻ.
Đà Lạt càng ngày chìm trong cái lạnh. Một vẻ đẹp của sự lạnh lùng. Buổi
tối thế này trên người phải quàng thêm chiếc khăn ấm thì mới giữ được
sức khỏe tốt. Ấy thế mà Quốc vẫn lang thang đầu trần trên con đường lất
phất những hạt mưa bụi. Anh không muốn nghĩ đến ngày mai. Vì ngày mai là một ngày có thể sẽ thay đổi cuộc đời anh sang một trang sách khác. Có
vẻ như trang sách đó nó mang theo một nỗi buồn rầu không tả. Ngồi trên
chiếc ghế đá vỉa hè anh nhớ tới Quỳnh Thư...một cô gái đã thay đổicuộc
sống của anh trở nên thú vị hơn và ý nghĩ hơn. Chỉ cần một nụ cười của
cô là anh có thể xóa tan đi mọi mệt mỏi.
Ba người trở về khách sạn với cái lạnh thấu xương, đã thế quần áo lại
phong phanh đầu trần nhưng may vẫn còn mang dép. Mỗi người trở về phòng
với một tâm trạng khác