
nhau. Quỳnh Thư đang ngồi xem tivi thì tiếng
chuông cửa vang lên,nhìn qua chiếc camera ngoài cửa là Hoàng Dương, anh
ta làm cái quái gì ở đây vậy? Tuy vậy cô vẫn ngó đầu mở cửa cho anh
vào.
-Xin thưa đại ca, anh gọi phòng tôi có chuyện gì?
-Anh sang chơi thôi mà, tại thằng Quốc nó chưa về !!
Vừa nói Dương vừa lách người vào mặc kệ cho cô chủ nhà thẫn thờ đứng ngoài cửa.Sao cái thằng oắt con ấy lại chưa về nhỉ? Nó ăn mặc phong phanh mà
bây giờ lại còn lượn lờ ở nơi đâu. Đúng rồi từ khi nó nhận được cái cuộc điện thoại ấy nó khác hẳn. Vừa nghĩ cô vừa vào trong phòng mặc kệ cho
đôi kia ở bên ngoài. Nằm trên giường đôi mắt cô cứ nhay nháy, dự là có
chuyện chả lành cô mặc quần áo ấm đi tìm tên kia.
Đang pha đồ uống, Thanh Hà bỗng thấy có gì vụt qua rất nhanh, quay lại đưa
tách cacao cho Hoàng Dương cô thắc mắc:-Cái gì vừa vụt qua đấy?
-Là Thư đó! Hớp một ngụm anh đáp lại-Ôi mẹ ôi mẹ ơi quá!
Nhìn anh thè lưỡi thổi phù Thanh Hà lè lưỡi trêu.
-Cái đồ ăn tham! Vừa nói cô vừa huých vào vai anh ai dè cacao đổ lên áo!!
-Chết rồi, tôi xin lỗi, anh có bị làm sao không? Thanh Hà hốt hoảng nhìn chỗ
cacao nóng loang lổ trên trên ngực anh. Lấy chiếc khăn , cô nhẹ nhàng
chăm chút lau từng vết cacao dính trên đó. Dường như vết cacao nóng đó
đã giúp anh đánh thức con tim đang đập loạn nhịp vì cô. Gương mặt cô
chăm chút lau cho anh khiến anh liên tưởng đến cô là một người vợ đảm
đang chăm chút từng li cho chồng. Đột nhiên anh ôm cô vào lòng khiến cho cô bất ngờ.
-Thanh Hà, em có thể làm bạn gái anh được không?
Một câu nói tuy không to nhưng mang đậm tính chất sét đánh ngang tai . Là
anh đang tỏ tình với cô sao? Cũng hơi mắc cười thật,vì bé đến giờ chưa
một ai tỏ tình với cô,cũng bởi vì tính cách của cô trầm lắng không thích kết bạn.Vì vậy nghe anh nói mà cô đứng hình.
-Tôi, em...cô lắp bắp nhìn anh với khuôn mặt đỏ ửng. Thấy vậy anh càng thích
thú cười. Thanh Hà đỏ mặt sao chuyện lạ Việt Nam đấy.
Ôm cô vào lòng một lần nữa, anh ghé sát đôi môi của mình vào tai cô:-Cứ từ từ suy nghĩ, anhkhoong hối thúc em mà.
-----
Lại nhắc đến Quỳnh Thư, khi nghe tin Quốc chưa về nhà cô đã đi tìm anh ở
khắp nơi, điện thoại thì không liên lạc được, tin nhắn thì không trả
lời, vội vứt điện thoại vào trong túi xách cô chạy qua các quán nhậu xem có anh ở đó không.
Lững thững trên đường với cơn mưa lạnh, cô khóc lóc vì không thấy hắn ta đâu. Lau nước mắt cô cũng tự hỏi lòng mình, tại sao cô phải khóc vì anh.
Từ xa cô thấy một người con trai tóc trắng xám đang ngồi trên chiếc ghế
đá, trên tay anh ta cầm một đóa hoa hướng dương đã gần tàn vì cái lạnh.
Nhưng sao chiếc áo đó, dáng người đó , bờ vai đó cô lại thấy rất đỗi
quen thuộc. Nhẹ nhàng bước đến nơi thì người con trai đó quay lại.
-Thiên Quốc.. là cậu sao? Vừa nói cô vừa lùi bước chân của mình lại.
-Là anh đây.. Vừa nói Quốc vội bước nhanh đến bên cô như không muốn tuột
mất cô khỏi bàn tay của mình. Đưa bó hoa cho cô, anh ôm chầm lấy dáng
người bé nhỏ như muốn lấy đi hơi ấm của cô cho lòng mình. Giật mình vì
hành động tự nhiên kia của Quốc, cô định có ý định đẩy anh ra. Nhưng
thấy đôi bàn tay đó đã lạnh cóng cô liền choàng lấy hai tay của mình ra
sau lưng anh.
Trời bỗng im gió cũng là
lúc Quốc buông cô ra. Đặt đôi bàn tay lạnh giá của mình lên hai gò má
ửng hồng kia anh nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn vương nước mắt cô mà
hỏi:-Quỳnh Thư, em có thể làm bạn gái anh được không?
-Chả lẽ đây là lí do mà cậu nhuộm tóc thành màu bạc sao?- Cô đưa đôi tay
vuốt lên mái tóc bạc đó. Là màu đen hay bạc thì nhìn anh trông vẫn điển
trai như ngày nào . Hạ tay xuống cô tiếp lời:-Nhưng Quốc à chúng ta có
quá nhiều điểm khác biệt, huống chi tôi lại hơn tuổi cậu. Cô mỉm cười
tháo chiếc khăn trên cổ mình quàng cho Quốc. Cô và anh sao có thể chứ!
thật nực cười. Khi đeo xong xuôi cô nắm lấy bàn tay giá lạnh ấy mà nói
rằng:-Sẽ có người con gái tốt hơn tôi ở bên cậu, có lẽ tình cảm của cậu
dành cho tôi chỉ là phù du của tuổi thanh niên thôi. Mà tôi cũng không
có tình cảm nào dành cho Quốc. Cảm ơn Quốc vì thời gian qua đã quan tâm
chăm sóc tôi.Bó hoa này tôi sẽ nhận.
Nói rồi cô quay lưng lại bước đi trong sự đau khổ của anh.
-Trong lòng Thư không có chỗ nào dành cho Quốc sao? Quốc từ đứng đằng sau hét
lên vẻ tuyệt vong. Nghe tiếng nói đau khổ đó đôi chân cô cũng chùn bước
lại. Thấy vậy anh lại tiếp lời.
-Ít tuổi
thì sao? Bộ ít tuổi là không được yêu sao? Hay là tôi không đủ tốt nên
không xứng với Thư. Thư bảo Thư không có chút tình cảm mà vậy tại sao
Thư lại tìm tôi, tại sao Thư lại khóc vì tôi? Hả! Tại sao?
Quốc hét lên như một con thú dữ bị nhốt chân lại. Chả lẽ anh không có quyền
được yêu sao? Đưa đôi tay như muốn níu kéo lại nhưng bước chân của cô đã bước đi rồi. Cô đã bỏ anh thật rồi!!
Gió rít lên như hòa vào niềm đau đớn. Từng chiếc lá bay xào xạc như một màn giao hưởng buồn cho một câu chuyện