Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bà Xã Chớ Giở Trò (Ngũ Trọc Ác Ma Hệ Liệt)

Bà Xã Chớ Giở Trò (Ngũ Trọc Ác Ma Hệ Liệt)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322730

Bình chọn: 9.5.00/10/273 lượt.

ểu cô bé
này rất hiểu chuyện; #Ami: *lườm* ghét *ngoảnh mặt đi* *thầm nghĩ* tôi đủ tuổi
đọc truyện hot rồi chứ bộ)

Đối với sự nghi ngờ của cô, Cổ Việt Di tức giận nói ra những bằng cấp mình có
được, “Tôi tốt nghiệp đại học ở Đài Châu lại ra nước ngoài du học 2 năm, em nói
tôi được không?”

Kim Bối Nhi vừa nghe thiếu chút nữa không thể thở, “Chú có bằng cấp cao như
vậy?”

“Cho nên tôi chắc chắn có thể giúp em học đại học, ít nhất lấy đến học vị học
(là
học vị thấp nhất do trường đại học trao tặng)

Đây là yêu cầu duy nhất của anh với cô.

“Học vị học sĩ? Chú à, đây là nói nhảm thôi hay là chú đang ngủ mơ rồi nói mớ?”
Kim Bối Nhi không tin bản thân mình có năng lực này.

“Là nói nhảm hay là nói mớ, đến lúc đó thì em sẽ biết.” sắc mặt Cổ Việt Di
nghiêm túc nhìn cô.

Kim Bối Nhi bị thái độ kiên quyết của anh làm hoảng sợ, chỉ có thể mở to hai
mắt nhìn anh.

Trong lòng của cô chỉ có một giọng nói – tiêu rồi!



Dù không thực sự thích căn phòng của mình nhưng nơi
này tạo cho Kim Bối Nhi cảm giác ngủ rất thoải mái, ít nhất là cảm giác đến
bình minh, nửa đêm không bị bừng tỉnh.

Thay đồng phục học sinh, Kim Bối Nhi đứng ở trước gương kiềm không được đối với
chính mình trong gương làm một cái mặt quỷ. “Một cô gái đã kết hôn còn mặc đồng
phục học sinh, nếu để cho các bạn học biết bọn họ không cười rụng răng mới lạ
đó!”

Thông, trên cửa truyền đến tiếng đập cửa thật mạnh cùng một lời nhắc nhở nghiêm
túc, “Đến trường, bị muộn rồi.”

Kim Bối Nhi nghiêng đầu đối với người ngoài cửa phòng hét lên: “Biết rồi.” Lập
tức lại quay đầu càu nhàu với gương: “Chị họ có ông xã dịu dàng săn sóc, còn
mình? Ông già đáng ghét, vừa khủng bố vừa nghiêm túc, chờ có một ngày bị tôi
tóm được cơ hội, tôi nhất định bỏ chú.”

“Đã nói nhảm xong chưa, có thể đi được chưa?”

Tiếng hô ngoài cửa lại vang lên lần nữa, trái tim Kim Bối Nhi sợ tới mức thiếu
chút nữa đập loạn nhịp. “Làm sao mà biết mình đang mắng chú ấy nhỉ?”

Kim Bối Nhi cuống quít cầm cặp sách lên vội vàng ra khỏi phòng, vẻ mặt hoảng
hốt đi vào phòng khách, liếc mắt một cái liền thấy Cổ Việt Di mặc âu phục phẳng
phiu, hai tay khoanh ở trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm.

Cô một chút cũng không thích ánh mắt như vậy của anh, “Chào buổi sáng, ông
chú!” (‘Tảo’ là lời chào buổi sáng nên em mạo muội chém chỗ này)

“Còn sớm sao?” Ánh mắt Cổ Việt Di chăm chú vào trên người cô, không có ý nhìn
nơi khác. (‘tảo’
= ‘sớm’, chơi chữ, ý muốn khiển trách người đi trễ)


Cho dù trên mặt anh có vẻ tươi cười, nhưng Kim Bối Nhi xem vào trong mắt cũng
là ngoài cười mà trong không cười, theo cô quan sát, rõ ràng không cười còn
hiền lành hơn.

Kim Bối Nhi cúi đầu nhìn cái đồng hồ hình hoạt hoạ trên tay một chút, “Thời
gian vừa đúng nha”

Khoé môi Cổ Việt Di nhếch lên một nụ cười không có thiện ý, “Phải không? Bây
giờ đã sắp tám giờ, lúc này trên cơ bản, trường học chắc là đang diễn ra lễ kéo
cờ?”

Trong lời nói của anh tựa hồ đang nhắc nhở cô, tuy rằng anh đã không còn là học
sinh, nhưng mười năm nay hình thức giáo dục không hề thay đổi, anh tin rằng cho
tới nay vẫn như cũ không có gì thay đổi.

“Tôi biết.” Kim Bối Nhi tỏ ra bộ dáng đương nhiên.

Xem bộ dáng dường như không có việc gì của cô, hình như không hề quan tâm việc
muộn giờ, Cổ Việt Di tức giận đem hai tay khoanh trước ngực, phẫn nộ chỉ vào
người bên cạnh, tròng mắt sắc bén trừng lớn nhìn cô chằm chằm.

“Đã sắp đi học muộn, em hình như không hề quan tâm chút nào.”

Kim Bối Nhi không cho là đúng nhún nhún vai, “Tôi vì sao phải quan tâm? Tôi là
đi học, không phải đi tham gia lễ kéo cờ, sao phải đứng dưới ánh mặt trời nghe
thầy giáo ở trên đài nói nhảm, đó là chuyện người ngu ngốc mới làm.”

Đối với thái độ ngạo mạn của Kim Bối Nhi, Cổ Việt Di tức giận đến tột đỉnh,
“Học sinh phải làm bổn phận của học sinh, người khác có thể đứng dưới ánh mặt
trời nghe thầy giáo ở trên đài nói nhảm, sao em lại không thể?”

“Không thể là không thể!” Kim Bối Nhi bướng bỉnh lắc đầu.

Cổ Việt Di bị cô gái ngoan cố trước mắt này làm tức giận đến nghiến răng nghiến
lợi, “Vì sao?”

Nếu cô không phải “bà xã” của anh, anh nhất định bắt lấy rồi đánh mông cô một
chút, lại phạt cô ở trong phòng suy nghĩ lại.

Kim Bối Nhi miễn cưỡng đưa đầu lên cao nghênh đón anh, “Bởi vì tôi chỉ cần ở
dưới ánh mặt trời phơi nắng lâu, trên người của tôi lập tức sẽ nổi sởi màu đỏ,
cho nên thầy giáo đặc biệt cho phép tôi không cần tham gia lễ kéo cờ, bao gồm
những khoá thể dục bên ngoài.” Nói xong, cô đắc ý hướng anh nhếch miệng cười.

Thì ra cô bị dị ứng! Cổ Việt Di sợ run một chút, lập tức giấu đi tức giận. “Thì
ra là như vậy, sao em không nói sớm?”

Biết nguyên nhân lập tức hết giận? Thật đúng là thực tế.

Kim Bối Nhi bắt đầu phản công, “Chú đã cho tôi cơ hội và thời gian giải thích
sao? Sáng sớm đã không ph