
ân phải trái đúng sai liền chất vấn, nhe răng trợn mắt
rất giống một con chó hung dữ sủa tôi.”
Cổ Việt Di biết chính mình trách lầm cô, áy náy cười cười, tay ôm lấy bả vai
của cô. “Được rồi, là tôi không đúng trách lầm em, bây giờ tôi biết nguyên
nhân, sau này sẽ không làm cho em nổi giận về chuyện này nữa.”
Kim Bối Nhi phụng phịu, ánh mắt xinh đẹp linh hoạt đắc ý liếc anh. “Như thế này
còn tạm được.”
Nhìn một cái là có ý gì, Cổ Việt Di thấy buồn cười nhẹ lay động đầu, tốt bụng
nhắc nhở cô:”Bây giờ có thể đi chưa?”
Kim Bối Nhi cúi đầu nhìn thời gian, đột nhiên kích động thét chói tai: “Không
thể lề mề nữa, nếu không thật sự sẽ muộn.” Không bận tâm bàn tay to trên vai,
cô giống một con cá chạch trơn trượt thoát người ra, nắm lấy cặp sách chạy về
phía cửa lớn.
“Chờ một chút.” Cổ Việt Di vội vàng gọi lại Kim Bối Nhi dường như đang bị bệnh
co giật.
Kim Bối Nhi tay cầm thanh chốt cửa, không kiên nhẫn quay lại một chút, quay đầu
nhìn về phía Cổ Việt Di, cố gắng nặn ra một nụ cười giả dối. “Xin hỏi lại có
chuyện gì?”
“Di động tôi mua cho em có mang theo không?” Cổ Việt Di nhắc nhở cô.
“Thật sự là rầy rà.” Kim Bối Nhi nặng nề hít một tiếng, đảo cặp mắt trắng dã,
nâng lên cặp sách trên tay. “Có mang” Không kiên nhẫn kéo âm dài ra.
Khi cô vừa chuyển động cửa, phía sau lại vang lên thanh âm dặn dò.
“Nhớ rõ sau khi tan học lập tức về nhà.”
Kim Bối Nhi hơi đơ người, “Đã biết!” Cô vừa tức lại bất đắc dĩ dùng đỉnh đầu
đẩy cửa, thốt lên, “Quản còn nhiều hơn, nghiêm hơn ba tôi.”
Cổ Việt Di không chút thương hại cười nhẹ, “Bây giờ không đến trường sẽ muộn
đó, còn không mau đi.”
“A, muộn...” Lời nhắc nhở của anh trong nháy mắt doạ cô, Kim Bối Nhi giống một
trận gió hướng ngoài cửa phóng đi, tiếp theo liền nghe thấy tiếng đóng sầm của
cửa lớn.
Cổ Việt Di đầu tiên là bị tiếng vang của cửa làm hoảng sợ, lập tức lộ ra nụ
cười bất đắc dĩ.
Có lẽ có bà xã nhỏ cũng không phải chuyện xấu, ít nhất làm cho cuộc sống yên
tĩnh của anh có được một ít vui vẻ, nhưng nghĩ đến sau này mỗi ngày có khả năng
giống như hôm nay, nếu không ngưng dặn dò cô mỗi một sự kiện, chỉ sợ bản thân
vài năm nữa sẽ thật sự trở thành ông già đáng ghét trong miệng cô.
Mắt thấy thời gian đi học sẽ đến, Kim Bối Nhi vừa ra khỏi cửa liền vội vàng
ngoắc một chiếc taxi. “Trung học Phục Hưng” (trung học phổ thông bên mình)
Tài xế taxi quay đầu nhìn cô một cái, lập tức hướng mục đích mà đi.
Xe đi được một đoạn, đôi mắt híp một nửa của Kim Bối Nhi đột nhiên trợn lên, cô
bỗng nghĩ đến lúc mình ra khỏi nhà đã quên kiểm tra ví tiền đã vội vàng lên xe.
Cô nóng vội mở ra cặp sách tìm kiếm ví tiền, muốn xem xét một chút trong ví còn
bao nhiêu tiền, không biết có đủ trả tiền taxi hay không?
Sau khi tìm được ví tiền, Kim Bối Nhi nắm chặt ví tiền trong tay, ngẩng đầu
nhìn sơ kính chiếu hậu bên trong xe, phát hiện tài xế vẫn tập trung tinh thần
nhìn phía trước, vì thế cô làm bộ dường như không có việc gì cúi đầu, không cho
tài xế ở ghế trước phát hiện cô bất an, lén lút mở ví tiền ra.
Ặc... Nguy rồi! Trong ví tiền còn lại không đến một trăm đồng! Phải làm sao bây
giờ?
Ngay lúc Kim Bối Nhi tâm hoảng ý loạn, không biết làm sao, di động đột nhiên
phát ra tiếng nhạc chuông thanh thuý, Kim Bối Nhi vẻ mặt kích động lập tức lấy
di động trong cặp sách ra, mở nắp di động, trên màn hình lập tức xuất hiện hình
của Cổ Việt Di.
Kim Bối Nhi như thấy được cứu tinh, vẻ mặt lo lắng bất an nhìn chằm chằm màn
hình. “Chú gọi tới vừa đúng lúc, trên người tôi...”
Nói còn chưa nói xong, Cổ Việt Di đã biết cô xảy ra chuyện gì. “Đừng nóng vội,
tôi có để tiền trong ngăn trong cặp sách của em, nhớ rõ giữa trưa đừng để đói,
bye bye.” (#Ami:
Ôi mình cũng muốn có “ông xã” như thế, tính mình cũng hay quên ='>'>)
Kim Bối Nhi không thể tin được há to miệng, người đàn ông này thật sự rất thần,
vậy mà đoán ra sự khó khăn của cô!
Người giống anh mà làm tổng giám đốc thật sự là lãng phí, hay là đi mở quán
giúp người ta xem tướng số, tin chắc dựa vào bản lĩnh thần cơ diệu toán của
anh, nhất định sẽ trở thành một đại sư (người có đẳng cấp cao trong lĩnh
vực nào đó).
Kim Bối Nhi khép lại di động, nửa tin nửa ngờ theo lời Cổ Việt Di mở ngăn trong
cặp sách ra, trong nháy mắt, ánh mắt của cô đột nhiên trợn to, thật sự có tiền!
Kim Bối Nhi mừng rỡ cúi đầu tính toán -- năm ngàn.
Cái này thì cô an tâm, đừng nói một chuyến taxi, ngồi mười chuyến cũng không có
vấn đề gì.
Kim Bối Nhi rút ra một tờ một ngàn nhét vào trong ví tiền, bốn ngàn khác vẫn
đặt ở ngăn trong cặp sách, cô vỗ vỗ cặp sách, bên miệng lộ ra nét cười hiểu ý.
Buổi sáng còn hâm mộ chị họ gả cho ông xã dịu dàng săn sóc, ông xã của mình lại
khủng bố cộng thêm nghiêm túc: Kỳ thật cũng không tồi, thì ra anh cũng biết săn
sóc.
Taxi đến cửa trường học, tài xế quay đầu nh