
n nghiệp dẫn
đầu, lúc này bởi vì chủ tịch bị cuốn vào một xì-căng-đan không thể không rời
khỏi ghế đổng sự, vì vậy, Trình Chính Khôi tìm tới Cổ Việt Di, nhờ Cổ Việt Di
giúp anh một tay.
Chỉ cần Cổ Việt Di đồng ý giúp đỡ, Trình Chính Khôi tự tin tuyệt đối có thể lấy
ghế chủ tịch của điện tử Trường Phong.
Cổ Việt Di đắc ý chỉ vào đầu mình, “Tất cả ở đây.”
“Vậy được rồi, không bằng đêm nay cậu ngủ ở đây đi, trời sáng chúng ta cùng đến
sân gôn.” Trình Chính Khôi cố gắng giữ Cổ Việt Di lại.
Cổ Việt Di buồn cười hỏi Trình Chính Khôi, “Ngày mai tớ có thể ngồi dậy được,
vấn đề là cậu dậy được sao? Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng.”
“Yên tâm, Vũ Hi sẽ gọi tớ, cô ấy là một cô gái rất hiểu biết, cô ấy biết tớ gần
đây bị quấy nhiễu bởi sự kiện sáp nhập này, cô ấy nói, chờ chuyện này thu xếp
thỏa đáng mới đi hưởng tuần trăng mật.” Nhắc tới sự hiểu biết của vợ mới cưới,
Trình Chính Khôi kiêu ngạo cười hạnh phúc.
Nhìn trên mặt bạn tốt phát ra nụ cười từ nội tâm, Cổ Việt Di vì cậu ta cảm thấy
vui mừng. “Chính Khôi, cây Vũ Hi này thật sự rất đáng giá cho cậu buông tha cả
khu rừng rậm.”
“Cậu cũng hiểu được?” Trình Chính Khôi càng thêm đắc ý.
“uh, chỉ tiếc vì sao lại để cậu khai quật trước, hôm nay đổi lại là tớ, tớ cũng
sẽ cam nguyện buông tha cho cả khu rừng rậm.” Cổ Việt Di tươi cười bằng lòng
nói.
Trình Chính Khôi nghe bạn tốt ca ngợi, không kìm được cười ha ha, “May mắn là
tớ phát hiện trước, nếu cho cậu phát hiện trước, không phải tớ chỉ có thể
giương mắt nhìn thôi sao.” Anh ôm bả vai Cổ Việt Di, “Đi thôi, đến phòng khách
ngủ một đêm, ngày mai đi ra sân đánh gôn.”
“Có thể thì có thể, nhưng tớ không mang theo trang bị.” Cổ Việt Di vẫn đang thử
từ chối.
“Gậy đánh gôn tớ cho cậu mượn một bộ, về phần giày, quần áo...” Trình Chính
Khôi hắc hắc cười mỉa hai tiếng, ngón tay chỉ ra sau xe Cổ Việt Di, “Ở đó có.”
Cổ Việt Di lộ ra vẻ mặt bị đánh bại, “Thực phục cậu, ngay cả việc này cậu cũng
biết.”
“Cái này gọi là biết người biết ta, ai bảo cậu là bạn tốt nhất của tớ.” Trình
Chính Khôi nửa ép nửa ôm kiên quyết kéo Cổ Việt Di đi lên lầu hai.
Anh mở cửa phòng khách ra, “Không có người làm phiền cậu, nghỉ ngơi cho tốt
đi.”
Cổ Việt Di không thể từ chối ý tốt của anh, vì thế đi vào phòng khách, “Cảm ơn,
ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.” Trình Chính Khôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Cổ Việt Di đi vào phòng, đèn cũng không mở lập tức đi lại giường, cởi quần áo,
cả người trần trụi chui vào trong chăn.
Huyên náo cả ngày, hao phí sức lực, Cổ Việt Di ở trong chăn, nhanh chóng chìm
vào mộng đẹp.
Trong mơ, anh cảm thấy một cái gì đó mềm nhũn dựa vào
người anh, cảm giác mềm mại như tơ làm cho anh cảm thấy thật thoải mái, anh rất
tự nhiên ôm thứ này vào trong ngực.
Sáng sớm hôm sau, Trình Chính Khôi đẩy cửa phòng không khóa, “Thức dậy chưa?”
Đột nhiên thấy cảnh tượng Cổ Việt Di cả người trần trụi ôm Kim Bối Nhi, hai
người ngủ say sưa, Trình Chính Khôi sợ tới mức mở to mắt. ‘’Việt Di! Bối Nhi!
Hai người đang làm cái gì?”
Một tiếng gầm gừ như sư tử rống, sấm sét đánh xuống, Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi
từ trong giấc ngủ bừng tỉnh dậy.
Kim Bối Nhi xoa hai mắt nhập nhèm, há mồm ngáp một cái lớn. “Chuyện gì?”
Cổ Việt Di vươn hai tay về phía trước duỗi thân, “Chuyện gì?”
Hai người cùng nói ra thắc mắc, đồng thời nghe thấy một giọng nói khác bên
cạnh, không khỏi kinh ngạc quay đầu hai mặt nhìn nhau.
“Như thế nào là chú?” Kim Bối Nhi mở to mắt la lên.
“Như thế nào là cô?” Cổ Việt Di cùng lúc đó cũng kinh ngạc hỏi.
Trên mặt hai người lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn Trình Chính Khôi trợn mắt há hốc mồm,
“Tôi đang muốn hỏi hai người làm sao có thể ở cùng nhau, lại ngủ cùng một
giường!”
Ngủ cùng một giường?
Những lời này đem tâm trí hai người kéo về, Kim Bối Nhi một tay bắt lấy chăn,
một tay chỉ vào Cổ Việt Di, kinh ngạc sợ hãi mở to mắt. “Chú làm sao có thể ngủ
bên cạnh tôi?” Đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, “A... Chú không có mặc quần áo!”
Cổ Việt Di trừng mắt lớn, hai tay để ở trước ngực, tức giận cười lạnh, “Tôi có
thói quen ngủ trần (ngủ
không mặc đồ).”
“Ngủ trần?” Kim Bối Nhi không tin tựa đầu nhìn vào trong chăn thấy anh thật sự
trần như nhộng, sau khi điều tra rõ chân tướng, Kim Bối Nhi lại phát ra một
tiếng kêu sợ hãi vang trời.
Dưới lầu Trịnh Vũ Hi nghe thấy, sắc mặt hoang mang vọt vào phòng khách, “Xảy ra
chuyện gì?” Hai mắt lo sợ không yên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chấn động
cô ngã vào người Trình Chính Khôi, ngón tay chỉ Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi ở
trên giường.
“Đây, đây, đây, đây... Là chuyện gì xảy ra?”
Trình Chính Khôi vội vàng đỡ lấy bà xã đã bị hoảng sợ, nhất thời đầu óc một
chút cũng không rõ tình huống hỗn loạn trước mắt này.
“Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Cổ Việt Di cùng Kim Bối Nhi dựa lưng vào g