pacman, rainbows, and roller s
Bà Xã Chớ Giở Trò (Ngũ Trọc Ác Ma Hệ Liệt)

Bà Xã Chớ Giở Trò (Ngũ Trọc Ác Ma Hệ Liệt)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322633

Bình chọn: 9.00/10/263 lượt.

cũng đúng,
có thể thấy hai người bọn họ còn rất ăn ý.”

Bị chỉ trích mình tuổi còn nhỏ, Kim Bối Nhi cực giận phản kích: “Tôi làm sao
nhỏ, tôi đã sắp mười chín tuổi, ngay cả hộ chiếu cũng có rồi ông chú à.”

Cô lại dám gọi anh là ông chú?

“Cô sao lại gọi tôi là ông chú? Đừng tưởng rằng mười chín tuổi là đã lớn, trong
mắt tôi cô vẫn chỉ là cô bé còn chưa cai sữa.” Cổ Việt Di bị kích động cắn lại.

“Mười chín tuổi còn chưa cai sữa? Ha! Chú không phải đang nói chính bản thân
chú chứ, khi mười chín tuổi còn chưa cai sữa, cho nên mới nói người ta mười
chín tuổi là chưa cai sữa.” Kim Bối Nhi trào phúng ngẩng mặt trông mong.

Đã lớn như vậy, chưa có người phụ nữ nào dám ở trước mặt anh làm càn như thế,
anh lại bị một con nhóc cười nhạo.

“Một cô gái trưởng thành tuyệt đối không nói ra những lời ngây thơ như vậy,
theo tôi quan sát, chỉ số thông minh của cô nhiều nhất chỉ bằng trình độ mẫu
giáo” Cổ Việt Di cũng không khách khí đánh trả.

“Chú...” Kim Bối Nhi tức giận đến xanh mặt, trừng mắt với Cổ Việt Di, “Chú à,
xem ra chỉ số thông minh của chú cũng không cao lắm đâu, chỉ biết khiêu khích
chỉ số thông minh bằng trình độ mẫu giáo như tôi.”

Nhìn hai người không ai nhường ai đối chọi không ngừng phân cao thấp, Trịnh Vũ
Hi không cười nữa, “Tính ra hai người cũng chỉ hơn kém mười tuổi, vợ chồng hơn
kém nhau mười tuổi rất bình thường.”

Trịnh Vũ Hi khéo léo đem đề tài kéo trở lại chuyện kết hôn.

“Hơn kém mười tuổi?” Kim Bối Nhi kinh ngạc.

“Vợ chồng?” Cổ Việt Di cũng không nhàn nhã nhượng bộ.

“Uh, sau này hai người đem khoảng cách tuổi tác kéo gần lại, chờ Bối Nhi ba
mươi tuổi, Việt Di cũng đã trung niên bốn mươi, cứ nghĩ như vậy hai người sẽ
không cảm thấy tuổi tác là khoảng cách.” Trịnh Vũ Hi muốn thử làm dịu sự giằng
co của bọn họ.

“Không được, chắc chắn còn có biện pháp khác.” Cổ Việt Di vẫn không thể đồng ý.

“Cổ Việt Di, nếu anh chỉ nghĩ đến chính mình, vậy thì anh rất ích kỷ!” trong
tình thế cấp bách,Trịnh Vũ Hi bật thốt lên chỉ trích Cổ Việt Di.

Cổ Việt Di tự dưng bị nhục mạ, không khỏi nổi trận lôi đình, “Là tôi ích kỷ
sao? Em có suy nghĩ cho em họ của em một chút không, năm nay cô ấy mới mười
chín tuổi, lại vì việc này mà lập gia đình?”

Kim Bối Nhi đầu tiên là mở to hai mắt khiếp sợ nhìn Cổ Việt Di vì cô nói
chuyện, sau đó nói theo: “Đúng! Tôi đồng ý lời của chú.”

Trịnh Vũ Hi tức giận trừng mắt nhìn Kim Bối Nhi, “Em câm miệng cho chị!”

Kim Bối Nhi lần đầu tiên nhìn thấy chị họ dịu dàng tao nhã tức giận, sợ tới mức
vội vàng lấy hai tay che miệng lại, không cho mình phát ra một chút thanh âm
nào nữa.

Gương mặt xinh đẹp của Trịnh Vũ Hi giận đỏ, tay nhỏ bé chậm rãi nắm chặt, “Chỉ
bằng danh tiếng của nhà họ Kim ở miền Nam, chẳng lẽ không xứng với Cổ Việt Di
anh?”

Muốn lấy danh dự của nhà họ Kim buộc anh đi vào khuôn khổ? Không thể được!

“Không phải là xứng đôi hay không, em nên lo lắng cho tương lai của Bối Nhi.”
Cổ Việt Di lạnh lùng phản bác.

Trịnh Vũ Hi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi vì tương lai Bối Nhi mới có thể
ra hạ sách này, dì chỉ có một đứa con gái bảo bối là Bối Nhi, nếu việc này
truyền đến miền nam, lúc đó dù không phải ép dì và dượng của tôi cũng đi tìm
chết.”

Ở một bên Kim Bối Nhi đang coi như chuyện không liên quan đến cô, hai mắt nhìn
lên trần nhà, nghĩ lời của chị họ, cô thật sự là con gái bảo bối trong nhà,
bằng không ba và mẹ sẽ không đặt tên cô là Bối Nhi; Bối Nhi có nghĩa là con gái
bảo bối.

“Sự việc sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ?” Cổ Việt Di cho rằng Trịnh Vũ Hi
nói hơi quá.

Trịnh Vũ Hi giận dữ công tâm, “Chẳng lẽ chờ dì với dượng của tôi vì việc này
nghĩ quẩn, anh mới đồng ý cho rằng sự việc nghiêm trọng?”

Lúc này Trình Chính Khôi nặng nề thở dài, “Việt Di, cậu tốt nhất đừng xem nhẹ
việc này, theo sự hiểu biết của tớ đối với họ hàng của Vũ Hi, bọn họ là dòng họ
rất trọng sĩ diện, chuyện này nếu truyền đến tai bọn họ, khó bảo đảm không xảy
ra chuyện.”

Cổ Việt Di lạnh lùng liếc Trình Chính Khôi một cái, tên khốn này không giúp anh
thì thôi, lại còn giúp bà xã bức ép bạn bè?

“Nhưng mà nói thật, chuyện này nếu như bị ba mẹ biết...” Kim Bối Nhi không dám
tưởng tượng hậu quả, lo sợ thở dài, “Bọn họ nhất định sống không nổi.”

Cổ Việt Di không vì vài câu nói uy hiếp của vợ chồng Trình Chính Khôi mà cúi
đầu, nhưng ánh mắt lo sợ của Kim Bối Nhi đột nhiên làm cho anh mềm lòng.

“Hay là chờ cô ấy tốt nghiệp đại học rồi nói sau.” Đây đã là nhượng bộ lớn nhất
của anh.

Trịnh Vũ Hi kiên quyết bác bỏ đề nghị của Cổ Việt Di, “Không được, việc này
nhất định phải tốc chiến tốc thắng, tôi làm sao mà biết Bối Nhi còn tấm thân xữ
nử hay không.” (#Ami:
oan quá, anh ấy ngủ như chết mà, đã kịp ăn đâu chị; #Vũ Hi: *gầm lớn* im ngay
con nít biết gì; #Ami: Dạ *thổn thức*)


Giọng nói của Cổ Việt Di có chút co rút, kinh ngạc nhìn về phía