Bà Xã Ô Sin

Bà Xã Ô Sin

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323604

Bình chọn: 8.5.00/10/360 lượt.

sao rồi”

Hắn cùng người thanh niên kia ngay lập tức chạy đến hỏi vị bác sĩ vừa bước ra..

Ông điềm nhiên trả lời..

-“Họ không sao đâu, chỉ có cô gái đang có thai là nguy hiểm nhưng bây giờ thì ổn cả mẹ lẫn con rồi, mọi người có thể yên tâm”

Nói xong ông bác sĩ đi nhanh ra khỏi đó… để lại cho 2 anh trai hết ngạc nhiên lại ngạc nhiên..

-“Có thai sao… chẳng phải là” – hắn đờ người ra, miệng lảm nhảm rồi nhanh chóng vào bên trong…



Bên trong là hai cái giường bệnh, bên phải là cô em gái hắn hận đang
nằm, bên trái là người hắn yêu. Cả 2 đều đang bất tỉnh nằm đó, tay vẫn
truyền dịch…

Có chút xót, chút nhói cho cả 2…

1 bên là người em gái hắn từng thương yêu bây giờ lại làm hắn ghét đến như vậy…

1 bên là người hắn yêu và bây giờ là người hắn có lỗi nhất…

Phải làm sao đây? Khó xử quá à?

Lặng đứng nhìn họ một lúc lâu…

Cánh cửa phía sau lưng hắn bị một ai đó đẩy vào tạo ra một tiếng
“cạch” bây giờ trong đầu hắn mới nhớ ra sự xuất hiện của con người kia…

-“Tôi nhớ không lầm anh là Lưu Thiên Vũ”

-“Đúng là tôi cậu cũng nhớ dai thật đấy”

-“Không phải tôi nhớ dai chẳng qua anh từng là tình địch của tôi nên tôi có chút ấn tượng. Anh làm gì ở đây?”

-“Chuyện của tôi chẳng liên quan gì cậu”

-“Nói thế mà nghe được à”

Hắn túm lấy cổ áo của Lưu Thiên Vũ, hằn mắt nhìn anh ta như muốn ra lệnh ‘có nói ra không thì bảo’

Anh ta chỉ mỉm cười rồi gỡ tay hắn ra sửa nhẹ lại cổ áo đã bị nhăn…

-“Đúng là trẻ con, chẳng có chuyện gì mà tôi phải báo cáo với cậu” – nói xong Lưu Thiên Vũ đi ngay đến giường bệnh của nó

Anh ta vuốt nhẹ lên 2 gò má đang xanh xao như trái bí đao của nó, ánh mắt u buồn nhìn …

Những hành động đó lại một lần nữa làm cho ai đó tức điên, lại bốc khối nữa rồi…

Người kia nấm chặt tay thành nắm đấm muốn cho cái tên đáng chết kia
vài phát cho biết mùi, hắn ghét con người đó quan tâm nó như vậy, hắn
ghét người khác đụng vào nó…

Nhưng tại sao lại không mở miệng ra ngăn lại được chứ…

Hắn lấy cái tư cách gì để làm điều đó? Người yêu ư?

Hắn tự trách mình tại sao lại có thể vô dụng đến như vậy…

-“Hai..” –giọng nói yếu ớt của đứa em gái đang gọi cắt ngang những gì đang suy nghĩ trong đầu

-“Mày tỉnh rồi à, thấy trong người sao?”

-“Em không sao, hai đừng lo cho em”

-“Mày nghĩ tao đang lo sao”

-“…”

Chỉ một câu thôi… 1 câu đủ để cô hiểu anh mình muốn nói gì

Anh không còn lo cho cô, thậm chí bây giờ cô như cái gai trong mắt…
Tố Liên nghiêng người quay lưng đối diện với anh, cô khóc đó… cô đau đó…

Cô buồn nhiều lắm… cố nén nỗi đau vào tim, cô khóc…khóc thật nhiều
nhưng lại kéo cái chăn ngang miệng nhắm nghiền mắt, cô sợ tiếng nấc của
mình làm anh nghe thấy…

Cô biết bây giờ cô có khóc nhiều như thế nào anh cũng chẳng màn tới còn nghĩ đó là nước mắt cá sấu cũng không chừng…

Hắn lặng người nhìn đứa em gái mình, nhìn bờ vai run run… hắn biết Tố Liên đang khóc, nhưng nhiêu đó làm sao có thể bù đắp lại tất cả những
nỗi đau mà Chi Lan phải chịu đựng trong mấy năm qua…

Quay sang nhìn nó, nó vẫn nằm đó vẫn xanh xao, trên tay và chân còn vài vết bỏng để lại, hắn xót, ở chỗ đó hắn đau… rất đau.

Nhưng vẫn đau hơn là nhìn người con trai kia đang nắm chặt lấy tay người hắn yêu…

Đoạn 1 lúc sau hắn đi xuống canteen bệnh viện mua chút súp cho Tố Liên và lấy 1 ít nước nóng…

“Cạch”

Đẩy cửa đi vào, thật ngạc nhiên à, trong lúc hắn đi nó đã tỉnh dậy từ lúc nào. Nó tươi hẳn ra, 2 má ửng hồng đầy sức sống so với lúc nãy. Hắn vui lắm khi nhìn người con gái kia tươi tỉnh trở lại.

Nhưng phút chốc hắn không còn thấy vui nữa mà thay vào đó là khó chịu khi thấy họ đang nói chuyện rất vui vẻ, mới tỉnh dậy thôi mà nói chuyện như con chim hot ấy à, mặt hắn càng cau có hơn…

-“Cảm ơn anh rất nhiều Thiên Vũ”

-“Ồ, không có gì đâu em, cái gì anh biết thì anh giúp thôi dù sao anh cũng đã trãi qua rồi”

-“Không có anh giúp em chẳng biết sửa cái lỗi đó như thế nào nữa, thật sự rất là biết ơn anh”

-“Em chỉ cần giúp anh việc kia là được rồi” –anh nháy mắt với nó

-“Okie con tê tê em hứa”

-“Nhớ đó nhe chưa, vậy là em sắp thực hiện được ước mơ rồi hê”

-“Vâng, ngày mốt là lên đường bảo vệ bài báo cáo tốt nghiệp”

-“Chúc em may mắn, anh tin em làm được mà, cơ bản mọi thứ em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chỉ còn chờ vào sự tự tin của em nữa thôi”

-“Tự tin… tự tin mà run quá à” – nó mếu mếu cái mặt trông thật sự là rất đáng yêu

-“Hê hê”

-“…”

-“Hai người nói chuyện đủ chưa?” – hắn bước tới cái bàn nhỏ ở giữa
phòng đặt nước nóng và súp lên đó, lạnh lùng phán cho họ 1 câu…Nếu không có tên kì đà kia chắc là hắn đã lao tới ôm chặt lấy nó cắn cho một
phát, nhìn thấy mà ghét à…

Họ chào tạm biệt nhau rồi Lưu T


XtGem Forum catalog