
a.
Vy cũng cảm thấy đói đói, từ chiều qua đến giờ cô đã ăn uống gì đâu. Cả hai khoác tay nhau ra khỏi bệnh viện.
- Mẹ nói cuối năm nay ba mẹ tính về đây tổ chức đám cưới cho mình rồi chắc mẹ sẽ qua đó sống với ba luôn.
- Sức khỏe mẹ tốt chứ anh.
- Có, khí hậu bên đó khá hợp với mẹ, với lại có ba chăm sóc thì em yên tâm
- Khoản này thì em được chứng kiến rồi, mai mốt nhất định anh phải giống ba chuyện này đấy.
- Yes, mardam. Vậy em tính sao? Cuối năm nay được chứ, còn anh chịu hết nổi rồi đấy công chúa ạ.
- Hihi, tùy anh quyết định. Những việc quan trọng nên để anh quyết định.
- Vậy ngày mai mình đi coi áo cưới nhé, hay em thích đi coi nhẫn trước.
- Người ta nói mua nhẫn sớm không tốt đâu anh, mình đi coi áo cưới trước đi anh.
- Nhất trí.
- À, em đã nói chuyện với Quân rồi, mọi chuyện tốt đẹp anh ạ. Hy vọng anh ấy sớm quên được em.
- Em thì ai có thể quên được chứ, anh chỉ cần anh ta sớm tìm được hạnh phúc riêng của mình, để em còn yên tâm ở bên anh chứ.
- Có một người yêu anh ấy rất nhiều, cô ấy rất xinh, thậm chí xinh hơn em gấp mười lần.
- Có sao? hy vọng anh ta nghĩ như thế, để anh còn cảm thấy yên tâm - Thiên cười, ánh mắt lém lỉnh.
- Anh chỉ toàn trêu em. Ghét anh.
Tiệm áo cưới nho nhỏ nhưng trưng bày những mẫu hiện đại nhất, khung cảnh sáng sủa làm khách hàng rất thích mắt. Gần hai tiếng đồng hồ được tư vấn, Thiên và Vy cũng chọn được vài bộ ưng ý. Mặc lên mình chiếc váy cưới, nhìn Vy chẳng khác gì hằng nga trên thiên quốc, sánh vai với vị hoàng tử khôi ngô tuấn tú là Thiên trong trang phục chú rể. Bỗng từ ngoài cửa có tiếng nói lớn, giọng điệu mừng rỡ:
- Vy, là cháu phải không?
- Dạ, bác là…
- Ngày xưa cháu làm ở đây mà cháu không nhớ ta sao?
- Ngày xưa cháu làm việc ở đây ạ?
- Đúng vậy, một hôm tự nhiên cháu biến mất, ta chẳng cách nào liên lạc được. Mấy khách hàng đến trả đồ cũng hỏi cháu đấy.
Bà chủ không nhận ra nét mặt mơ hồ của Vy, bà tiếp tục:
- Cậu bạn hay đến chở cháu về cũng đến đây hỏi cháu vài lần, nhưng lúc ấy cháu nghỉ rồi nên ta cũng chẳng biết trả lời thế nào.
- Cậu bạn…
- Ừ, bữa nay cháu đến với cậu ấy à?
- Cháu không biết, bà nhìn xem đây có phải cậu bạn đó không?
Vy nép người qua một bên để bà chủ nhìn thấy Thiên
- Không phải rồi, cậu kia có cái bớt trên lỗ tai mà. Anh chàng này là ai thế?
- Dạ, đây là chồng sắp cưới của cháu, chúng cháu đang thử váy cưới.
- Ra thế, cháu chia tay với cậu kia rồi sao, ta thấy hai đứa đẹp đôi thế mà.
- Người bác nhắc có lẽ là Quân.
- Ừ ừ, hình như là tên đấy đấy.
- Anh ấy giống như là anh trai của cháu. Chúng cháu cũng mới gặp lại nhau thôi, chuyện dài lắm bác ạ.
Vy bắt sang chuyện khác:
- Bác thấy cháu mặc bộ này thế nào?
- Rất đẹp, mà ta nói thật với cháu điều này nhé – Bà chủ ghé sát tai Vy- Anh chàng kia đẹp trai đấy, cháu ráng mà giữ đó.
Hai bác cháu cười rất tươi nhìn Thiên, khiến anh cảm thấy đỏ mặt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Áo cưới, hình, trang sức, tiệc, thiệp,…tất cả đã sẵn sàng. Chỉ còn một tháng nữa thôi là Vy và Thiên sẽ bước vào thánh đường để cử hành thánh lễ mà cả hai đã chờ đợi rất lâu rồi. Tình yêu của họ sắp bước sang một trang mới, những sóng gió trong cuộc đời giúp cho tâm hồn của họ càng hòa quyện vào nhau hơn, không gì có thể tách rời.
…………….o0o…………….
Sau khi kết thúc câu chuyện với Vy, Quân quay vào phòng bệnh, gục đầu trên cánh tay Quỳnh nhưng anh không sao chợp mắt được. Những lời Vy nói vẫn luôn nhảy múa trong đầu anh: “ Quỳnh muốn kiếm nhiều tiền để cho anh làm lộ phí qua Mỹ học nâng cao tay nghề, cô ấy hi vọng ở vùng trời mới anh có thể bắt đầu lại cuộc sống của mình, không có em, không có cô ấy, không có trại trẻ, không có quá khứ, tất cả đều ở điểm xuất phát…”, nước mắt anh trào ra, lăn đầy trên cánh tay Quỳnh:
- Quỳnh ơi, em khờ quá. Sao phải ra nông nỗi này vì anh chứ, anh xứng đáng sao? Từ hai năm trước, ngày anh gặp lại em, em nhớ không? Hôm đó là ngày anh quyết tâm không đi tìm Vy nữa, quyết tâm gạt bỏ cô ấy ra khỏi cuộc sống của anh, nhưng anh không làm được, anh đã làm em buồn rồi phải không bé Bông của anh? Nhưng hôm nay thì khác, lời hứa với Vy hôm nay anh nhất định sẽ thực hiện… Em biết anh hứa gì không? Em tỉnh giấc đi anh sẽ nói cho em biết.
Quân hướng cặp mắt ra vô định, trước mặt anh chỉ một màu trắng xóa của bệnh viện, hơi gió về sáng làm anh khẽ rùng mình:
- Hai tháng nữa anh qua Mỹ rồi, nếu học tập tốt anh sẽ có cơ hội ở lại công ty mẹ bên đó làm việc luôn. Em phải tự biết chăm sóc bản thân mình chứ….
Quân ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, ánh mặt trời đã xuyên từng tia nắng qua tấm rèm cửa sổ. Quỳnh đã thức dậy từ lúc nào, trong bộ đồ bệnh nhân nhìn cô bé gầy hẳn đi trông thấy. Cô đang nhìn an