Băng Nhóm Học Đường

Băng Nhóm Học Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322585

Bình chọn: 7.5.00/10/258 lượt.

à ước sao anh ấy hiểu được tấm lòng của chị…

Nói đến đây thì Vân bật khóc như 1 đứa trẻ…Hân hơi rùng mình khi thấy 1 cô
gái vừa nãy rất mạnh mẽ và táo bạo, giờ đây lại ngồi khóc tức tưởi như
thế này… Hân khẽ để tay lên vai Vân, bằng giọng nói trầm nhất có thể, cô chậm rãi nói:

- Em…thông cảm với chị, rồi anh Vũ cũng sẽ hiểu
thôi, chị không có lỗi gì cả…À mà em không phải là bạn gái anh ấy đâu,
cũng chẳng phải người ảnh thích…

Lúc này Quân tự dưng bật dậy như xác chết được hồi sinh cấp tốc; khiến Hân giật bắn người. Anh vuốt mặt
mình nhìn Hân chằm chằm giống như cô vừa nói điều gì lạ lắm vậy

- Cậu nói anh Vũ không thích cậu??

- Cậu là yêu quái hả?? làm tôi sợ chết khiếp được ấy!! – cô trợn mắt ngạc nhiên – ừ chuyện đó có gì lạ lắm sao?

Đôi mắt Quân sáng lên và dang tay ôm chầm lấy Hân 1 cách mừng rỡ. Vậy là từ nay anh có thể thỏa sức theo đuổi Hân mà không ái ngại đàn anh Thiên Vũ nữa!! Nhưng sau khi bị Hân bối rối đẩy ra, trừng mắt với anh thì anh
chàng này lại giả vờ rên rỉ đau đớn trông rất buồn cười…

- Hai đứa bây đừng làm chị tủi nha chưa!! – Vân thút thít nói vẻ hờn trách

Nhưng Vân đâu biết rằng, những lời cô vừa bộc bạch từ tận đáy lòng mình lại
bị 1 người nào đó đang đứng ngoài ngôi nhà, nép bên bức tường nghe được
hết tất cả! Và người đó không ai khác chính là người cô yêu tha thiết
hơn chính cả bản thân mình:…Thiên Vũ

Vũ siết chặt bàn tay mình
lại khiến những đường gân hiện lên rõ nét…anh vừa giận điên người vừa
thoáng 1 nỗi buồn đến não lòng…. Đúng như Trung nói, anh luôn phục tùng
cái lý trí sắt đá trong con người anh…nhưng đến bây giờ anh mới nhận ra
cái lý trí kia đang dần biến anh thành 1 kẻ ngu ngốc!

Đã đến lúc…Anh nên làm theo những gì trái tim mình mách bảo…

Vân vừa từ chối lời mời hẹn hò của 1 gã lì lợm đeo bám cô suốt 3 tháng
trời, và đây đã là tên thứ 8 rồi! Thật sự cô chẳng có tý hứng thú gì với những tên lắm mồm, dẻo miệng lúc nào cũng mãi tán dương về vẻ ngoài của cô 1 cách thái quá cả…Ấy vậy mà…mỗi lời khen “em xinh lắm” của 1 người
cô mong chờ mãi, lại chẳng bao giờ được nghe thấy…

Đêm nay là
giáng sinh, 1 đêm thật tuyệt vời đối với những người hay mơ mộng đến nỗi họ có thể thấp thoáng trông thấy từng đóa hoa tuyết tuông rơi giữa bầu
trời đầy sao, rồi bỗng bừng sáng lên rực rỡ khi vô tình hòa vào ánh đèn
đường trải dài trên khắp con phố thơ mộng… Một đêm lý tưởng dành cho
những cặp đôi đang yêu khi họ sẽ cùng nhau thưởng thức 1 bộ phim tình
cảm nhẹ nhàng hoặc cùng ngồi nhâm nhi tách café nóng hổi trong vòng tay
siết chặt nồng nàn của nhau…để làm ấm cơ thể cả nghĩa đen lẫn nghĩa
bóng…giữa trời đông giá lạnh như thế này…

Vân luôn mơ 1 ngày nào
đó, cô sẽ được tay trong tay người mình yêu dạo khắp từng con phố trong
đêm giáng sinh se lạnh như bây giờ. Nhưng mỗi lần bất giác ước điều ước
giản đơn ấy, thì tất cả mọi ký ức ngọt ngào khi xưa lại đồng loạt ùa về
khiến trái tim cô càng thêm nhói đau và nước mắt cứ trực trào tuông ra
từ khóe mi xinh đẹp ấy. Vì thế Vân chưa bao giờ có khái niệm đẹp về
giáng sinh cả, cô rất ghét nó, ghét cái không khí se lạnh mỗi khi đêm
về, ghét những hồi chuông ngân vang 1 cách háo hức, ghét cả những bài
hát giáng sinh rộn ràng khắp phố…vì nó khiến cô cảm thấy bơ vơ, lạc lõng giữa đời thường hơn bao giờ hết…

Năm nào cũng vậy, cứ đến 24/12
là Vân ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ, thả hồn vào bầu trời đầy sao, rồi
chìm đắm vào giai điệu của những bản nhạc buồn da diết… Và năm nay cũng
không ngoại lệ, Vân vẫn ngồi tựa đầu 1 cách bất cần trên bậu cửa sổ quen thuộc, mãi lẩm nhẩm theo lời cực lãng mạn của bài hát Love to be loved
by you say mê đến mức không để ý có người nào đó đã đậu xe trước cửa nhà cô tự bao giờ. Chỉ đến khi anh ta nhấn kèn inh ỏi thì Vân mới giật mình và nhìn quanh xuống tìm kiếm “kẻ quấy rối” này.

- Bảo Quân??? – cô trợn mắt ngạc nhiên – tìm chị chi vậy??

Quân nhe răng nở nụ cười cực ngố rồi nói vang vọng:

- Xuống đây chị em mình đi chơi, giáng sinh ở nhà làm gì, chán lắm.!!

- Bé Hân sẽ giết chị mất – Vân bất giác cười lớn

- Hân bảo em đến đón chị đến chỗ Hân mà – Quân ngoắc tay mãnh liệt – xuống đây nào!!!

Vân sau hồi lưỡng lự cũng rời khỏi khung cửa sổ, tiến về phía tủ quần áo;
gắng chọn cho mình 1 bộ thật ấm cúng rồi nhanh chóng xuống nhà đi dạo
phố cùng cậu em, quên cả phần trang điểm như mọi khi cô bước chân ra
đường. Thật sự Vân cũng chán cảnh “cô đơn mình em” cùng khung cửa sổ lắm rồi, biết đâu đi ra ngoài với Quân cô lại cảm thấy khây khỏa và tâm
trạng bớt nặng nề hơn…?

Quân phóng nhanh như bay trên con đường
khá đông đúc, khiến Vân vài lần phải vô tình rút 2 tay ra khỏi túi áo và vịn hờ vào eo cậu em khi xe bất ngờ thắng gấp. Giây phút đó khiến cô
thoáng giật mình…không phải vì sự ngại ngùng đối với Quân, mà chỉ là nó
khiến cô nhớ về Thiên Vũ thật nhiều… Vân thở dài rồi lại cho 2 tay vào
túi, ngồi dịch xa cậu em ra và hướng đôi mắt buồn nhìn mông lung vào


XtGem Forum catalog