Disneyland 1972 Love the old s
Băng Nhóm Học Đường

Băng Nhóm Học Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322592

Bình chọn: 8.00/10/259 lượt.

hiêm giọng nói:

- Tao làm rồi, mày đếch thấy là do mày thôi!

Gã Sơn thở mạnh ra 1 phát như con bò tót chuẩn bị húc tấm vải đỏ phía
trước vậy. Gã búng tay về phía 3 thằng đàn em đứng ở góc nhà. Có hiệu
lệnh của thủ lĩnh, 3 thằng khẽ gật đầu rồi tiến lại gần Quân…và bắt đầu
nện từng nhát gậy như búa tạ vào người anh chàng tân đội phó tội nghiệp. Anh không thể phản kháng lại những tên trời đánh thánh vật này, vì nếu
manh động, anh sợ thằng râu dê khố n kiếp kia sẽ ra lệnh cho tên Luân
rạch mặt Hân mất!. Chúng ra sức đánh Quân không khác gì đánh 1 chiếc bao cát cả, máu từ miệng, từ mũi anh bắt đầu tràn ra khi có thằng cứ dè vào bụng, vào ngực anh mà đánh, những vết trầy xước bắt đầu xuất hiện trên
cánh tay rắn chắc kia, còn bộ quần áo học sinh thì đã nhơ nhuốc vì máu
và những vệt bụi bẩn trên sàn nhà. Hân cựa quậy 1 cách quyết liệt đến
nỗi tên Luân phải gồng hết sức để giữ yên cô trên ghế. Gương mặt Hân lúc này nhăn lại với vẻ đau khổ đến cùng cực…từng nhát gậy bọn nó nện vào
người Quân tựa như hàng lưỡi dao xuyên vào trái tim cô vậy…Hân cắn chặt
môi 1 cách vô thức đến suýt bật cả máu, nỗi đau đớn đang dằn xé trong
lòng cô lúc này, không bút mực nào có thể tả siết…! Rồi cô thét lên
những âm thanh bức xúc nhất được vang vọng từ chính trái tim của mình:

- Không!!! Không được đánh Quân!! dừng lại đi, tôi xin các người!! tôi xin các người mà!!!

Vân vẫn ngồi thừ ra đấy, mắt thì mãi đăm đăm nhìn ra khung cửa sổ, nhưng tay lại báu chặt thành ghế 1 cách khó hiểu…?

Rồi gã Sơn tiến đến góc nhà, lấy chiếc bóng đèn huỳnh quang dài vẫn còn nằm gọn trong lớp vỏ xốp. Gã bước chầm chậm đến Quân đang nằm lăn qua lăn
lại, để gắng tránh từng nhát gậy oan nghiệt kia… và rồi gã khẽ tuột lớp
vỏ bóng đèn ra, ánh mắt đột nhiên sắc lẻm như dao, sát khí tỏa ra nồng
nặc…

Hân lại 1 lần nữa không thể kìm chế được bản thân mình, cô hét lên, vang vọng khắp căn nhà hoang:

- Không được! vết thương của bóng đèn là vết thương không thể lành!! Nó
có thể dẫn đến hoại tử!! Mày không được đánh Quân bằng cái thứ đó, mày
có nghe tao nói không Khởi Sơn!!!!

Tên Luân bắt đầu sợ hãi trước
thái độ gần như phát cuồng của Hân, nên hắn dần dần đứng xa cô ra, tựa
như hắn sợ cô sẽ nổi điên lên mà quay sang cắn hắn vậy. Còn Vân thì cứ
luân phiên nhìn chằm chằm vào Sơn, rồi lại quay ngoắc ra cửa… tay nhịp
nhịp như thúc giục điều gì đó 1 cách vô thức…

Chợt ngay lúc Sơn
vừa giơ chiếc bóng đèn lên cao, thì có 1 cô bé chạy vào với dáng vẻ hớt
ha hớt hải, nó vịn ngay thành cửa, mặt mày hoảng hốt

- Các anh ơi chạy đi, cảnh sát đang trên đường vào đây đấy!!

Như tiếng sét ngang tai, cây bóng đèn từ tay gã Sơn rơi xuống sàn nhà vỡ
tan tành, thằng Luân cùng 3 tên đàn em đều tái nhợt da mặt, hớt hải kéo
tay thủ lĩnh bỏ trốn. Nhưng khi vừa bước ra cửa, Sơn ngoảnh đầu lại nhìn Vân, thúc giục:

- Sao em còn đứng đó??!

- Em ở lại xử lý nốt
thằng nhóc này, không lẽ anh muốn nó khai hết với cảnh sát à?! Đần vừa
thôi! – cô đứng phắt dậy, nhìn Quân lạnh lùng nói

- Được rồi, trông chờ vào cô em gái thông minh đấy.

Hắn nhếch mép rồi chạy mất dạng cùng với 4 tên đàn em. Quân gập người lại
đau đớn, cố gắng hé mở đôi mắt chứa đầy nỗi thất vọng về phía Vân, rồi
khổ sở bật ra những âm thanh chua chát từ cổ họng đã khàn đặc của mình:

- Tôi …không ngờ…chị..chị….

Vân thở dài nhìn vào cô bé vừa chạy đến báo tin, rồi nói thật nhanh với cái chau mày khá giận dữ:

- Em đến hơi trễ đấy! thôi đi đi, việc em xong rồi!!

Cô bé gật đầu và chạy biến ngay lập tức. Để lại 3 người đang chằm chằm
nhìn nhau trong căn nhà hoang tàng ấy. Vân bước đến nhẹ nhàng cởi trói
cho Hân, cô nàng này vừa được thoát khỏi những sợi dây chết tiệt kia
liền chạy đến bên Quân ngay. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi thành dòng
trên gương mặt xinh xắn của cô… Hân nâng đầu Quân nằm lên đùi mình, nhẹ
nhàng quệt đi những vệt máu dài trên gương mặt anh, môi mấp máy, run run như muốn nói ra điều gì đó nhưng không thể… Và đó cũng là lần đầu tiên
cô chủ động chạy đến bên cạnh anh…

Vân ngồi xổm xuống cạnh Hân, chống cằm nhìn cậu em, đôi mắt đã dịu hơn khi nãy

- Chị xin lỗi, đàn em chị đến trễ quá…

Quân bất giác nở nụ cười thật nhẹ nhõm, nhưng anh không thể nói gì được lúc
này, toàn thân anh ê ẩm, đau đớn không chịu được… Quân chỉ cần biết Hân
đang khóc vì anh và người chị mà anh yêu quý không phản bội anh là được
rồi… Sau hồi im lặng, Hân quệt nước mắt rồi khẽ quay sang Vân, hỏi vẻ dò xét:

- Tại sao chị làm vậy? không phải anh Vũ đã làm chị rất đau khổ hay sao?

Vân nhìn cô em bằng đôi mắt thật hiền, nói không cần suy nghĩ:

- Vì chị yêu anh ấy rất nhiều, yêu đến nỗi chị không thể dùng lý trí để
điều khiển trái tim của mình nữa…Chị không thể đứng yên nhìn đàn em Vũ
bị hành hạ bởi thằng anh của chị như vậy được, vì chị biết Vũ sẽ giận vô cùng và tâm trạng sẽ cực kì xấu…Đôi khi chị ước gì mình không phải em
gái của Khởi Sơn, v