
hiến Vũ điên tiết khi nhớ lại, đối với anh việc có thành viên không trung thành trong nhóm là 1 sự sỉ nhục rất lớn, và anh thề là sẽ tìm ra bằng được “tên cả gan” đó.
Đoạn Vũ bước đến túm lấy cổ áo Luân
rồi lôi hắn ra ngoài quán bida 1 cách vội vã, để lại Khởi Sơn và Joker
cùng mấy thành viên trong Shadow. Không khí tự dưng trùng xuống 1 cách
đáng sợ, gương mặt của Joker đanh lại khác hẳn vẻ tươi vui khi nãy, rồi
anh lao đến túm lấy cổ áo gã Sơn, nhấc bổng gã lên chỉ với 1 tay; bằng
nguồn sức mạnh khủng khiếp tỏa ra từ thân mình mảnh khảnh ấy. Joker
trừng mắt lên, gằng giọng:
- Mày đã trêu Red chuyện gì hả Râu Dê? Mày đã làm gì khiến Red tức giận đến nỗi muốn loại mày ra khỏi Liên Minh hả???!
Sơn tái nhợt mặt như bị tuột hết máu xuống vậy, gã biết lý do vì sao Vũ làm thế, vì hơn ai hết, gã hiểu rất rõ luật lệ khắt khe trong giới đánh đấm học đường này. Gã nuốt nước bọt cái “ực”, môi mấp máy…:
- Nó định phế bỏ võ công của tao thật sao…?
- Phải!! – Joker quát lên – Mẹ kiếp! tao đã căn dặn cái đầu óc bã đậu của mày bao nhiêu lần là đừng có trêu Red nổi giận! Nếu như mày không còn
nằm trong Liên Minh thì chả có thằng thủ lĩnh nào có quyền xen vào
chuyện của 2 đứa bây. Kể cả Red có giết mày, thì tụi tao cũng đách có
quyền gì mà can thiệp vào, biết chưa thằng đầu bò???
Khởi Sơn
khụy đầu gối xuống sàn khi Joker thả lỏng tay của anh ra. Một nỗi sợ hãi khiếp đảm đến dương vô cực dâng lên khiến hắn chỉ muốn chạy trốn ngay
lập tức, nhưng 2 chân thì cứ run lên bần bật như bị chôn chặt trên sàn
nhà vậy. Chính hắn cũng không ngờ…Vũ lại có suy nghĩ tàn nhẫn và ác độc
với hắn như thế… Hắn phải làm gì để tự cứu mình…?
Và Vũ sẽ như thế nào sau khi biết hết mọi sự thật từ gã phản bội Chí Luân?
Joker ngồi đung đưa chân trên chiếc bàn bida, cắn cắn mấy cái móng tay
sơn đầy màu sắc của anh với vẻ mặt suy nghĩ cực đăm chiêu. Trong khi Sơn cứ ngồi chết dí trên sàn như bị cả 1 biển trời của sự sợ hãi kinh hoàng nhấn chìm xuống vực thẳm vậy. Chợt gã chộp lấy bàn chân đang đung đưa
của Joker, lung lay chiếc giày thể thao đầy đinh nhọn ngộ nghĩnh của “gã quái đản” với gương mặt trong vô cùng đáng thương
- Mày phải giúp tao…! Tao không muốn bị phế võ công đâu Huy ơi!!!
- Huy cái đếch! – Joker đá thẳng vào cằm Sơn 1 phát như trời giáng – chơi với tao bao nhiêu năm mà mày đách hiểu tính tao à thằng đầu bò??!
-
Được rồi, Joker!! Cũng vì chơi với nhau bao nhiêu năm mà giờ đây tao mới ngồi đây năn nỉ mày – giọng nói gã chưa đựng đầy sự hoảng loạn – mày
thân với thằng Vũ mà, nó chắn chắc sẽ nghe lời mày nếu mày chịu thuyết
phục nó. Tao không thể tưởng tượng được cảnh sẽ bị mất đi hết tất cả
những thứ tao dày công luyện tập khổ cực như bây giờ đâu, làm ơn, làm ơn giúp tao đi…!
Joker thở ra 1 hơi dài, hướng mặt lên đăm đăm nhìn vào cánh quạt trần đang quay mòng mòng giống như những thứ hỗn tạp bay
vù vù trong tâm trí anh lúc này vậy. Joker không thích những khi có ai
làm bộ mặt đáng thương để nài nỉ anh chuyện gì đó, vì anh biết mình rất
dễ mủi lòng, tính cách lại khá nhạy cảm và trọng nghĩa tình. Anh với Sơn quen biết nhau đến nay cũng đã hơn 6 năm trời rồi, chính vì thế anh
không thể nào bỏ mặc gã được, mặc dù tình bạn của cả 2 đã không còn gắn
bó như xưa kể từ khi Thiên Vũ chính thức bước chân vào giới đánh đấm học đường, chiếm 1 vị trí vô cùng quan trọng trong Liên Minh và cả trong
cuộc sống của Joker. Đối với Joker, Vũ vừa là 1 mục tiêu để anh phấn đấu rèn luyện; 1 đối thủ đáng tôn trọng, vừa là 1 người bạn đồng chí hướng, còn Sơn, gã đơn thuần chỉ là 1 người bạn không hơn không kém.
-
Được rồi! Tao sẽ giúp mày lần cuối cùng, nhưng… – Joker trừng mắt – nếu
mày còn khiến mọi chuyện đi quá xa như vầy nữa, không phải Red, chính
tao sẽ là người phế bỏ võ công của mày.!
————-†————
Vũ
giật bắn người, tung cái chăn đang đắp kín người mình ra và ngồi phắt
dậy… Anh thở hổn hển rồi vội quệt những vết mồ hôi nhễ nhại trên trán 1
cách sợ hãi…
Ngoài trời đang mưa rất to, âm thanh ồn ào của nó
khi dội bạt mạng vào từng ngôi nhà như cơn bão lòng trong Vũ lúc này
vậy, những cơn mưa về đêm luôn khiến cho cơn ác mộng của Vũ gia tăng
thêm nỗi kinh hoàng… Anh mơ thấy Bảo Quân đang lê từng bước chậm rãi về
phía anh với gương mặt tươi tắn bởi 1 nụ cười hiền lành nở trên môi,
nhưng kì lạ 1 điều là mỗi bước chân của Quân khi được chạm xuống mặt
đất, là mỗi 1 vết nứt trên mặt anh hiện lên càng rõ nét… và khi Quân chỉ còn cách Vũ 3 bước chân thì những vết nứt trên gương mặt hiền lành ấy,
đồng loạt vỡ ra như 1 chiếc mặt nạ thủy tinh…rơi rớt 1 cách đắng cay
trên mặt đất cằn cỗi…để lại 1 gương lạnh băng đằng đằng sát khí cùng đôi môi nở 1 nụ cười rộng đến mang tai trông cực kì gian xảo…đôi mắt Quân
thì ánh lên 1 ngọn lửa của sự hiểm ác đến kinh hoàng….
Vũ gập
người, ôm chặt lấy đầu mình 1 cách khổ sở khi những lời nói chua chát
khố n khiếp của tên Luân bất giác ùa về trong tâm trí anh… “Nó đã từng
rất căm thù mày và luôn