
" Nè cô biết tin gì chưa Boss vừa cõng 1 cô bé vô đây đấy?"
"Tôi thấy rồi,nhưng mà lo làm chi, Boss sẽ nhanh chóng đã cô bé đó thôi, thật tội nghiệp mà, nhìn cô bé đẽ thương như thế lại phải long Boss làm chi?"
...
Nàng trong một căn phòng nghe thấy những lời nói đó mặt trắng bệt, hắn chỉ đùa giỡn với nàng thôi sao....nàng lại bị lừa gạt sao...thật đau...
Nàng ngơ ngác đi ra ngoài tìm hắn, nàng rót một ly nước uống hy vọng giúp lòng nàng an tâm hơn, nàng nghĩ có lẽ nàng quá đa nghi,nên tin hắn thì mới đúng.
Nàng bước tới căn phòng họp, nàng nghĩ có lẽ hắn ở đây, khi mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến nàng sụp đổ, nơi bàn hội nghị nàng nhìn thấy một đôi trai gái hôn nhau thắm thiết, người phụ nữ ngồi trên bàn vòng tay ôm cổ ngươi con gái đứng đó, người đàn ông đưa tay đặt nơi eo người phụ nữ, điều quang trọng hơn chính là, người đàn ông ấy chính là hắn, thì ra đúng như mọi người nói hắn chính là đùa bỡn nàng...
Nàng đau khổ, nước mắt rơi ra ngày càng nhiều, cố nhịn nàng muốn rời đi nhất định rời đi...
Tiếng đóng cửa khiến hai người bất giác giật mình, hắn buông người phụ nữ ra trong tức giận, hắn là đang ở nơi này chuẩn bị đồ để cầu hôn nàng sớm nhưng không ngờ khi vừa xong công việc thì một vòng tay ôm lấy hắn từ sau lưng, hắn giật mình phát hiện đó là cô thư kí của mình định gỡ vòng tay của cô ta ra thì không ngờ cô ta lại chủ động hôn cuồng nhiệt hắn, trong lúc nhất thời hắn không phản ứng kịp may nhờ tiếng cửa đóng nên hắn mới tỉnh lại, hừ ngoại trừ Nhu Nhi của hắn ai hắn cũng không cần.
Sau khi giải quyết việc cô thư kí xong hắn mới đi tìm tiểu Nhu của mình nhưng để hắn ngạc nhiên là không thấy nàng đâu, hắn nghe người phòng tài vụ nói có thấy một cô bé bước ra từ phòng họp sau đó rời đi, tiêu rồi nàng đã thấy cảnh ấy hắn không biết làm sao lại một lần nữa hắn khiến nàng tổn thương.
5 năm sau...
Đêm nay là lễ hội Tẩy Trần ở đất nước Phù Tang này, không khí vui đùa nhộn nhịp vì dịp lễ vào mùa hoa nên cảnh tượng khiến người ta thấy thật ngọt ngào.
Một người đàn ông đứng đó, dáng người hắn thật cường tráng, khuôn mặt yêu mỵ nhưng lạnh lùng, đôi mắt đen thẳm thật sâu đúng hắn chính là Âu Hàn Cơ. Hắn đang nhìn theo cô gái nhỏ đang đứng ngắm hoa nơi kia.
Dưới làn hoa cô đẹp đến kì lạ, khuôn mặt quốc sắc thiên hương nhẹ nhàng mỉm cười, mái tóc đen,dài thả bay trong gió khiến mọi người mê say, cô mang trên mình bộ đồ truyền thống của đất nước này nhưng càng khiến cô thêm mềm mại hơn.
Đã 5 năm rồi,cô gái nhỏ đã lớn lên nhưng trong mắt hắn cô vẫn nhỏ như thế. Hắn tìm nàng 5 năm cuối cùng cũng tìm thấy, ngọt ngào chính là cảm giác của hắn bây giờ, không chần chờ hắn đi đến,ôm nàng vào trong ngực:
"Cuối cùng huynh cũng tìm được muội rồi"
Bất ngờ trước hành động này,nàng hơi hoảng hốt nhưng khi nghe giọng nói và mùi hương quen thuộc nàng đã an tâm hơn nhiều, nhưng một khắc sau đó nước mắt nàng lại chảy ra,hắn tại sao tìm nàng tại sao lại tìm thấy nang.
Nhìn cơ thể người con gái mà hắn yêu thương đang dần run lên, hắn biết quá khứ đã để lại nhiều điều khiến nàng tổn thương.. Hắn từng nghĩ nàng phải chăng sẽ rất chán ghét hắn nhưng hắn lần này đã kiên quyết đem nàng về bên mình,hắn không muốn mất nàng một lần nữa.
"Nhu Nhi ta thật nhớ muội,5 năm rồi,muội vẫn là như vậy..."- hắn nhẹ giọng nói
"Tại sao... tại sao lại tìm muội....tại sao còn tới đây..."_khi nghe hắn nói nàng bất giác hốc mắt rơi lệ, một lúc sau mới giả bình tĩnh mà nói,nhưng giọng nàng lại nghẹn ngào đến đáng sợ.
"ta chưa từng phản bội muội,ngày ấy muội rời đi khiến ta thật đau khổ,ta nên phạt muội sao đây?"_ hắn giọng nói khổ sở nói với nàng
Nang hơi bất ngờ vì những điều hắn nói nhưng nàng nhanh chóng gạt hắn ra,quay đầu nhìn hắn nàng bật khóc
:Gạt người tất cả chỉ là gạt người,tại sao huynh cứ muốn lấy muội làm thú vui,muội thấy huynh đã hôn cô gái ấy, họ đều bảo huynh chỉ muốn đem muội là thú vui mà thôi, muội khong muốn,huynh thả muội đi được không?"
"Tạ sao muội không nghe huynh giải thích, muội ở bên huynh nhưng sao không cảm nhận huynh yêu muội đến mức nào,vậy thì muội đi đi huynh hoàn toàn bỏ cuộc."-hắn đau khổ cười,noi xong hắn quay lưng rời đi.
Nhìn hắn quay lưng rời đi, nàng giật mình nhưng sau đó như một phản xạ tự nhiên nàng chạy tới ôm lấy hắn. Hắn bị hành động này làm ngây ngất, không biết phải làm gì.
Nhìn hắn vẫn trầm mặc không lên tiếng, nàng sốt ruột đến phát khóc.
"Muội...là muội sai mà...huynh làm ơn tha cho muội đi...đừng bỏ rơi muội..."-giọng nàng nghẹn ngào vang lên
Hắn xoay người nhìn nàng, nàng bây giờ thật thảm mà, nước mắt rơi đầy đọng tren gò mà trông thật đáng thương, nàng như đứa trẻ lo lắng bám víu vào người thân sợ bị bỏ rơi, hắn nhìn thật xót xa, nhưng hắn còn muốn trừng phạt nàng tội dám tự tiện rời đi mà không cho hắn giải thích nên hắn vẫn im lặng.
Nàng len lén nhìn khuôn mặt