Polaroid
Bảo Bối Nhỏ Bé, Về Nhà Thôi

Bảo Bối Nhỏ Bé, Về Nhà Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322051

Bình chọn: 9.00/10/205 lượt.

muội được huynh còn muốn sau này kéo muội về làm vợ nha!"

Nàng ngây ngốc,hắn tại sao hôn nàng,nhưng mà khi nghe hắn muốn đem nàng làm vợ,nàng thật ngọt ngào nha.Nhìn nàng ngây ngốc hắn kéo nàng vô giường mình, ôm nàng đặt lên giường nói:

"Có lẽ muội không biết,muội thật sự yêu ta rồi,ta cung yêu muội nhiều lắm,ta sẽ chờ chờ đến khi muội lớn,đem muội về làm thê tử!"Nói xong hắn hôn lên trán nàng rồi cùng nhau ngủ.(*Chú ý:Họ ngủ bình thường nha,bạn nào đàu óc đen tối mau chỉnh lại nha!*)

Hôm sau nàng quyết định đi ra cửa hàng mua len về để đan chiếc khăn cho ca ca, có lẽ ca ca sẽ thích trời này lạnh như vậy...

Khi đi tới tìm mua len thì nàng mới nhớ nơi này là cổ đại nên không có khung,nàng quyết định mua len còn cây đan có lẽ nên về tìm mấy thanh tre nhỏ để đan. Trời dần tối, trên đường về nàng gặp Lãnh ca đang đi trên phố,thấy nàng hắn gọi lại:

"Tiểu Nhu Nhi muội sao lại về trễ thế này!"_Hắn vuốt mái tóc nàng,âu yếu hỏi.

"Muội đi mua quà chuộc lỗi cho ca ca nha,đây này,muội mới đan xong nó nè"_Nàng phấn khởi khoe thành tích của mình.

"Khăn len sao,thật đẹp nha,hắn sẽ rất thích a!"_Hắn thật ghen tị với tên con trai đó nha.

"Vâng,món quà này muội muốn mua chuộc lỗi với ca ca!"

Nàng đang định lấy lại thì thấy bóng dáng hắn đi cung một cô gái tới bên cạnh nàng.Hắn đã nhìn thấy,nhìn thấy nàng đứng đó,tặng một chiếc khăn cho tên con trai khác hắn thật tức giận nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng.

"Muội ở đây à,còn vị huynh đài này là..."_hắn liếc mắt nhìn Lãnh Mặc phong bên cạnh.

"Đây là Lãnh ca nha...Tỷ này thật xinh đẹp."_Nàng hết giới thiệu về Lãnh Ca,lại quay xang nhìn tỷ tỷ ben cạnh,cô ấy thật đẹp khuôn mặt trắng nõn,khuôn mặt thanh tú, nàng nhìn họ thân mật cảm thấy ngực đau,tại sao họ lại như thế...

Hắn không thèm trả lời chỉ là khẽ kéo cô gái ấy lại bên người,hắn sợ nàng sẽ nhận cô gái này làm tỷ tỷ mất,nhưng hắn không biết hành đọng ấy trong mắt mọi gười lại là hành đọng tuyên bố người yêu thương,cô nàng nghẹn ngùng đỏ mặt,Lãnh Mặc Phong thì lại nhếch môi cười khinh bạc,chỉ có nàng trong mắt lóe lên đau thương,hắn thật sự có người mình thích rồi tại sao lại còn muốn nàng làm vợ hắn,hắn lừa dối nàng sao,nàng thì ra đáng ghét thế nên hăn mới không cần nàng sao,không cho nàng đụng vào cô gái ấy...

Nhìn ánh mắt của nàng hắn cứ nghĩ nàng thất vòng vì bị mất tỷ tỷ nên trừng mắt nhìn nàng khiến nàng đau thương hơn.Nàng ung dung quay qua Lãnh Ca lấy chiếc khăn đưa cho hắn và nói:"Muội tặng huynh!"

Hắn không khỏi cảm động nhưng khi nghĩ có lẽ chiếc khăn này nàng dành cho tên kia nên cảm thấy chán ghét tận cùng, vứt chiếc khăn đi, hắn quay lại nói lạnh lùng:

"Ta không cần thứ bẩn thỉu ấy, muội xem mà về sớm!"

Nói xong hắn rời đi mà không thèm nhìn thấy nàng một lần,cô gái ấy cũng hớn hở theo sau.

Thứ bẩn thỉu...thứ bẩn thỉu...tiếng nói ấy vang lên bên tai nàng liên hồi khiến hốc mắt không khỏi đỏ lên, Lãnh Mặc Phong cảm thấy tim đau lắm,nàng là vì người con trai ấy khóc, hắn cảm nhận nàng thật sự yêu tên con trai ấy mất rồi...



Cả một đêm nàng không tài nào ngủ được,Sáng hôm sau tâm trạng lờ đờ nàng xuống ăn điểm tâm cùng mọi người. Mẫu thân nhìn thấy nàng như vậy cũng hiểu lí do hẳn là liên quan đến tên tiểu tử kia đi.

"Nhu Nhi ăn nhanh đi, con dạo này hơi ốm đấy!"_Bà gắp miếng thịt bỏ vào trong chén nàng rồi nói.

"Vâng,ca ca huynh ăn đi!"_Nàng trả lời mẫu thân rồi gắp cá bỏ vào chén hân.

Hắn nhìn hành động ấy lại nghĩ tới có lẽ nàng đã gắp cho tên kia như vậy nên vứt miếng cá kia xuống bàn, hành động ấy khiến nàng cảm thấy đau khổ.

"Huynh chán ghét ta đến mức này sao?"_Nàng ngước đôi mắt đã phiếm hồng lên hỏi.

"Phải,ta chán ghét ngươi,chán ghét ngươi,ngươi hiểu chưa?"_Hắn tức giận nói nhưng lại giật mình khi nhận ra hắn nói những lời này thật gây tổn thương cho nàng rồi.

"À,thì ra là vậy...muội không ăn nữa,muội sẽ rời đi huynh không cần lo,muội sẽ không khiến huynh vướn mắt nữa đâu"_Nàng nhìn hắn ung dung noi,rồi đứng dậy rời đi về phòng,khoảnh khắc quay lưng ấy,nước mắt nàng đã rơi,sự thật...hắn chán ghét nàng...thật sự chán ghét nàng...

Nhìn nàng rời đi,hắn si ngốc,hắn vừa làm gì thế này,hắn sao có thể chính tay mình đẩy Nhi Nhi đi,hắn thật sự hận bản thân,lo lắng chạy đi tìm nàng hăn muốn tìm nàng giải thích nhưng rốt cuộc nàng ở đâu,hắn nào biết nào biết cuộc đối thoại ấy không chỉ mẫu thân nghe mà còn một đôi tai lặng nghe nữa.

Nàng cảm thấy tâm trạng buồn bực nên ra bên bờ hồ ngồi chơi. Đang suy nghĩ thì nàng thấy một vị cô nương đi tới,đó không phải người con gái ca ca thích sao?

"Ta có chuyện muốn nói với ngươi!"_Nàng ta kiêu ngạo nhìn nàng nói.

"Chuyện gì a tỷ?"_Nàng thắc mắc.

"Có lẽ ngươi không biết,hết năm nay ta và Âu Hàn Cơ sẽ kết hôn,vì vậy ta hy vọng ngươi nhanh chóng rời đi"

Nghe tin hắn với tỷ ấy kết hôn tim nàng quặng đau như thắt lại,tại sa