Biển Còn Sóng Gió

Biển Còn Sóng Gió

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323645

Bình chọn: 8.00/10/364 lượt.

ả người kéo nàng nằm xuống bên cạnh anh. Rồi như một vệt lửa nóng
đôi môi anh lướt dần xuống cổ nàng. Nụ hôn của anh cứ nhân lên mãi,
cuồng nhiệt, nhưng cũng rất dịu dàng.

– Triều Phong!

Anh
chẳng nghe nàng gọi gì cả. Hoàn toàn không biết gì. Quá chìm đắm bởi sự
đam mê của chính mình, làm Triều Phong phải mất vài phút sau mới nhận
thấy là Lục Di không hề đáp ứng lại. Nhận thức ấy làm anh kinh ngạc khi
cuối cùng anh đã nhận ra.

Anh sững sờ khi nhìn thấy người nàng
cứng đờ khuôn mặt phẳng lì. Anh bực bội không hiểu có phải nàng đang chờ một cái gì đó từ cõi thiên đàng để rồi mới chịu khuất phục trước tình
cảm trần tục của con người không? Anh đã chuẩn bị để đối phó với một
loạt các phản ứng khác nhau nhưng không phải là sự vô cảm.

Một
cảm giác thất bại đột nhiên trào lên trong con người Triều Phong. Anh
không thể tin rằng anh đang bị khuấy đảo bởi một người phụ nữ chẳng hề
cần anh như anh cần cô ta. Chắc chắn sự đam mê cuồng nhiệt ấy phải là
tương đồng.

Anh chắc nàng đã biết anh nghĩ thế nào về điều này
ngay từ lúc đầu. Tất cả những cảm giác trong người đàn ông của anh đã
khẳng định rằng nàng nhận thức được dòng điện mà xuất hiện trong khung
cảnh xung quanh họ giống hệt như anh.

Triều Phong ngẩng đầu ngỡ ngàng. Anh không thể tin được là nàng không hề bị
lôi cuốn vào dòng thác của sự đắm say ngây ngất giữa hai người. Anh
không muốn tin điều đó.

Anh nhìn thấy đôi môi mím chặt của Lục Di bắt đầu mấp máy.

– Tôi đã nói anh không nên như thế.

– Cô chỉ có thể nói thế thôi ư?

– Này, chắc anh cũng biết là anh không phải mẫu người tôi thích và đối
với anh, tôi cũng vậy. Đó chưa nói đến chuyện chúng ta còn phải làm việc với nhau.

Tôi cho rằng tốt nhất, chúng ta nên tránh kiểu dính líu với nhau như thế này, có phải không?

Triều Phong khẽ kêu lên một tiếng phản đối, anh lẩm bẩm, giọng khàn đặc:

– Tôi không thể tin chuyện này được.

– Cái gì?

– Tôi không tin là cô chẳng mảy may băn khoăn về những gì đã xảy ra giữa chúng ta.

– Điều đó không có ý nghĩa gì cả, Triều Phong ạ.

– Cô sợ tôi có phải không?

– Không. Chỉ là sự cẩn trọng. Tôi luôn xử sự như thế với những sự việc, những con người mà tôi đã gặp trong cuộc sống.

– Cô không thể vứt tôi vào chung một rọ với họ. Tôi không giống họ.

Nàng cười nhợt nhạt:

– Anh nghĩ như vậy à?

– Thôi, đừng cưỡng lại nữa, hãy hôn anh đi, Lục Di.

Lục Di sững sờ:

– Tại sao?

Anh nhìn thẳng vào nàng:

– Bởi vì em sẽ thích điều ấy.

– Thế còn anh?

– Anh cũng sẽ thích. Giữa hai chúng tạ .... Lục Di run rẩy nói:

– Tôi nghĩ như thế là đủ rồi. Tôi phải về nhà đây.

Anh yêu cảm giác mềm mại của đôi tay nàng. Nhưng cuối cùng thì anh cũng nhận ra rằng nàng đang lấy tay đẩy ngực anh ra.

Triều Phong sững sờ, anh hỏi với vẻ không tin:

– Em muốn về ư?

– Muộn quá rồi. Mẹ tôi sẽ băn khoăn không biết là tôi đang ở đâu.

– Giờ thì em không thể về được.

Nàng bặm môi:

– Anh đã hứa là sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của tôi mà.

– Tôi biết, nhưng ...

– Nhưng anh nghĩ tôi sẽ không vô tri vô giác như thế chứ gì?

Nàng nhếch môi cười:

– Đúng là cung cách điển hình của gia đình họ Nhậm.

– Này, Lục Di? Tôi phải cánh cáo cô nếu cô tiếp tục nói tôi giống như những người trong gia tộc mình.

– Thế anh sẽ làm gì? Đuổi việc tôi phải không?

Anh lườm nàng:

– Cô thích thế?

– Điều đó chắc chắn sẽ làm mọi việc đơn giản hơn theo cách nhìn của tôi.

– Đừng hy vọng như vậy.

– Thôi, tôi về đây.

– Thôi, đi đi ... thiên thần. Hãy bỏ chạy cùng với những suy nghĩ của cô.

Lục Di thở dài:

– Tôi đã nói với anh rồi, chuyện này không có một ý nghĩa gì cả.

– Tại sao, có phải vì tôi là thành viên của gia đình họ Nhậm?

Lục Di đứng phắt dậy:

– Còn nhiều điều khác nữa.

Anh nhìn nàng với vẻ thành khẩn:

– Lục Di! Hãy nói cho tôi biết?

– Đừng nhìn tôi như vậy. Cả hai chúng ta đều biết là anh thật ra chẳng có thiện cảm với tôi. Triều Phong ạ! Anh khó chịu với tôi vì tôi đã thuyết phục anh đến đây để giúp gia đình anh. Anh cảm thấy tức tối và cáu bẳn
vì tôi đã buộc anh phải gánh trách nhiệm của gia đình. Anh quyết định
trả đũa tôi bằng cách cố gắng cưỡng đoạt tôi.

Anh chớp mắt ngạc nhiên trước cái logic ngu xuẩn của nàng.

– Ngốc thật?

– Đúng như vậy. Anh biết điều đó. Tôi có thể hiểu được phản ứng của anh.

Quyến rũ hình như là cách trả thù tôi, bù lại việc tôi đã can thiệp vào cuộc
đời của anh. Nhưng tôi không bao giờ bị quyến rũ theo cách như vậy,
Triều Phong ạ. Anh có thể trả thù tôi bằng cách dọa nạt tại văn phòng
như cách những ông chủ đối với người giúp việc của mình.

– Lục Di, rồi cô sẽ thấy hối tiếc.

– Tại


Old school Swatch Watches