Disneyland 1972 Love the old s
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324003

Bình chọn: 8.00/10/400 lượt.

c ra uống rồi mới trả lời cô:

- Hôm nọ em có bỏ quên chiếc cặp tóc trên xe anh. Sáng nay gọi
em lại lấy thì em lại bảo Dương thùy đang đợi. Thế nên bây giờ
mới trả được.

Trúc Diệp bỗng dưng thấy mình thật buồn cười. Rõ ràng anh ấy
chẳng có một cái ý đồ gì với cô, thế mà cô cứ sợ hãi, cứ
nghi ngờ. Thật là tội lỗi. Trúc Diệp với lấy chiếc cặp tóc
trên bàn rồi mỉm cười:

- Lần sau gọi em đến chỗ anh lấy là được rồi.

Nam Lâm uống nốt lon nước rồi đứng dậy:

- Khỏi cần. Anh về đây.

Trúc Diệp cũng không muốn giữ anh lại. Cô tiễn anh ra đến cửa rồi mỉm cười nói:

- Chào anh!.

Nam Lâm quay người lại, khuôn mặt anh sáng bừng lên trong tíc tắc rồi lại biến mất. Như một ngôi sao băng vụt qua, rồi lại rơi
xuống một nơi nào đó. Nam Lâm khẽ gọi tên:

- Trúc Diệp.

Trúc Diệp chờ câu nói tiếp theo của Nam Lâm.

Nhưng Nam Lâm lại cười:

- Không có gì. Anh về đây.

Rồi Nam Lâm quay người bước đi thẳng. Cái anh muốn nói với cô
là một lời xin lỗi mà 6 năm qua anh vẫn chưa nói được. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Trúc Diệp thì anh lại thấy
mình không nên nói. Cô ấy chắc sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho anh
đâu. Tốt nhất là không gợi lại, không nhắc đến. Để nó trôi dần đi và lưu lại một vệt ố trong tâm tưởng của cô ấy. Về anh.

Nam Lâm vừa xuống đến nơi thì cũng là lúc Dương Thùy đến. Cô gọi anh:

- Anh Nam Lâm!.

Nam Lâm quay người lại rồi cười:

- Chào cô em.

- Anh đến gặp chị Trúc Diệp à?

Nam Lâm cảm thấy không nên mất thời gian nói chuyện phiếm với cô gái này nên đã nói luôn:

- Gặp rồi. Bây giờ anh có chút việc. Chào em nhé.

Nói rồi anh bước vào trong xe và phóng đi mất.

Dương thùy đứng nhìn xe Nam Lâm phóng đi mà không khỏi thốt lên:

- Anh ấy thật lạnh lùng.

Rồi cô bước lên tầng 14. Cũng may là cô đã quá quen với việc leo cầu thang rồi.

Đến trước cửa phòng Trúc Diệp, thấy không đóng nên cô bước vào luôn thì thấy Trúc diệp đang ngồi xem tivi trên ghế. Vẻ mặt
rất bình thản. Thế mà cô cứ lo nghĩ Trúc Diệp sắp tự tử đến nơi rồi. Thật là phí hoài công sức mà.

- Có gì ăn chưa?

Vừa thấy Dương Thùy đến nơi Trúc Diệp đã vội vàng:

- Em đây rồi. Chúng ta ăn cơm thôi.

Khi dọn cơm ra, Dương thùy hạ thấp giọng hỏi:

- Chị Trúc Diệp. Sao tự dưng lại mời em đến đây vậy?

Trúc Diệp đưa tay xới cơm rồi khẽ lườm Dương Thùy một cái. Cô
còn chưa hỏi tội Dương Thùy vì sao lại đến muộn như vậy đây.

- Dạo này em đang làm cái gì thế?

Dương thùy bị hỏi ngược lại chợt quên béng mất câu hỏi mà mình đặt ra cho Trúc Diệp. Cô nói:

- Làm cái gì ạ? Vẫn thế mà.

- Vẫn thế là như nào? Em đang cặp với ông đại gia nào thế?

Dương Thùy đang ăn cơm, nghe Trúc Diệp nói như vậy cô vội phụt ra hết những thứ đang chứa trong miệng. Khi đã dọn sạch "bãi
chiến trường" cô mới nhăm mặt nói:

- Đại gia? Em mà có đại gia theo đuổi thì đã bỏ cái công việc này rồi.

- Chẳng phải đang có đại gia bám theo hay sao?

Dương Thùy trả lời đầy kiên quyết:

- Không có.

- Không có?

- Phải.

Trúc Diệp thở dài. Cô không hỏi nữa. Dương Thùy làm gì thì
đấy là việc của cô ấy, cô cũng đã làm hết trách nhiệm rồi.

Trúc Diệp và một miếng cơm rồi nói:

- Em không nên qua lại với Nam Lâm nữa.

- Tại sao?

- Anh ấy có thể sẽ làm hại em. vốn anh ấy chẳng bao giờ yêu ai đâu.

Dương thùy nhún vai:

- Em không quan tâm. Em cũng không xác định là sẽ yêu anh ấy.

- Rốt cuộc thì em định chơi bời đến bao giờ nữa?

- Đến khi nào em chán.

Trúc Diệp thở dài. Cô chẳng hiểu tạo sao mình lại phải lo cho
Dương Thùy nữa. Mà cũng chẳng hiểu tại sao lại phải khuyên
Dương Thùy lại phải tránh xa Nam Lâm. Có lẽ cô nên tĩnh dưỡng
lại tinh thần một chút. Hoặc cũng có thể là cô đang bị stress.



18/7.

An Lâm nhìn tờ lịch trên bàn rồi bước vào một ngày làm việc
vất vả. Hôm nay là sinh nhật Trúc Diệp. Sinh nhật lần thứ 23
tuổi của cô ấy. Năm nay, cả ba sẽ không tổ chức ở nhà được.
Vì công việc rất bận, không cho phép họ được tổ chức một bữa
tiệc gia đình.

An Lâm đang ghi chép bệnh án. Bỗng dừng bút và nhớ tới sinh
nhật lần thứ 17 của Trúc Diệp. Năm đó, Nam Lâm đã không về sau
sự vi