Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324460

Bình chọn: 9.00/10/446 lượt.

làm cho Trúc
Diệp vừa bất ngờ vừa ngây ngất.

Tiếp theo đó là bài hát chúc mừng sinh nhật. Bài hát đơn ca
phát ra từ một chiếc loa dân dụng nào đó. Không nhạc, giọng
hát cũng không hay, đôi khi con hơi the thé và lạc giọng. Nhưng
sao nó lại làm cô thấy ấm áp và xúc động đến vậy?

Những Tràng pháo hoa vẫn không ngừng lấp lánh trên bầu trời đêm huyền ảo, hàng trăm vì sao như càng sáng hơn khi chứng kiến
cảnh tượng này. Chúng như trầm trồ, chúng như ngưỡng mộ rồi
lại vui mừng hò reo nhau tỏa sáng để giúp người mà cả tối hôm nay đã dành sự chờ đợi cho cô.

Nam Lâm đã định bỏ về, nhưng tiếng gọi và bóng dáng của Trúc
Diệp thấp thoáng đằng xa níu lấy bước chân anh. Như buộc một
dải lụa vào trái tim anh, không cho anh chạy thoát. Cuối cùng
thì cô ấy cũng đến.

Nhìn khuôn mặt tràn đầy xúc động và bất ngờ của Trúc Diệp
là anh biết mình hình như đã để liều thuốc hơi cao. Ít nhất
thì anh cũng nên để cho cô ấy tinh thần chuẩn bị. Nhưng nếu
không làm thế này thì cô ấy có xúc động đến chảy nước mắt
như thế kia không?

Nam Lâm bước đến dùng đôi tay mình lau giọt nước mắt đang trực trào ra của cô. Anh cười với cô rồi nói đùa:

- Sao phải khóc? Có ai chết à?

Trúc Diệp phụng phịu lắc đầu. Đây là lần đầu tiên cô nghĩ
khác về Nam Lâm, anh không phải không có chiều sâu về mặt tâm
hồn. Chỉ là nó quá sâu, sâu đến nỗi không nhìn thấy đáy, đen
hun hút, sâu thẳm, khiến ta cứ ngỡ sự giới hạn của nó ngay
trước mắt ta. Cũng như một đường chân trời. Những tưởng đi một
lúc sẽ đến, nhưng càng đi thì mới càng biết, có đi đến hết
cuộc đời ta vẫn chỉ nhìn thấy nó bằng khoảng cách khi ta bắt
đầu.

Nam Lâm chưa bao giờ đối xử với cô như thế này, và cô cũng không dám tưởng tượng là anh lại làm như vậy. Một sự ngọt ngào và lãng mạn đến tê dại. Một Nam Lâm mới đang xuất hiện trước mắt cô, đang dần dần thay thế Nam Lâm của quá khứ.

Vẻ làm nũng của Trúc Diệp khiến Nam Lâm rất hài lòng. Anh
cười để lộ hàm răng đều và trắng. Ánh mắt như những vì sao xa xăm, lấp lánh muôn màu. Pháo hoa đã hết nhưng trong lòng hai
người vẫn tưởng nó đang lan tỏa. Lan tỏa và chiếu thẳng vào
tâm hồn. Thứ ánh sáng rực rỡ này không phải là một thứ pháo
hoa bình thường. Nó là một cái gì đó trìu tượng hơn.

- Em chơi giờ cao su được đấy.

Trúc Diệp lau khô nước mắt rồi đánh vào vai Nam Lâm nói:

- Anh là đồ đáng ghét. Rốt cuộc thì anh có phải Nam Lâm không?

Nam Lâm dang tay ra hỏi ngược lại:

- Sao lại không?

Trúc Diệp ngồi xuống bãi cỏ nhìn dòng nước trôi mà như đứng im:

- Anh trong em là một người khác.

Nam Lâm cũng ngồi xuống nói:

- Anh biết.

Trúc diệp không nói nhiều về vấn đề này nữa. Cô bỗng đổi giọng tươi vui:

- Có phải anh lại âm mưu tặng cái đó cho em không?

Nam Lâm nhíu mày:

- Cái đó là cái gì?

Câu hỏi này khiến Trúc Diệp ngượng đến chín mặt:

- Năm 15 tuổi. Anh nhớ chư?

Nam Lâm suy nghĩ hồi lâu rồi cũng ồ lên.

Cái đó chính là bịch băng vệ sinh!. Quả thực hôm đó anh không
cố ý. Là thằng bạn đã gói nhầm quà. Anh không hề để ý, nó
đưa quà anh lấy luôn rồi trả tiền. Ai biết là Trúc Diệp hôm đó cũng là ngày đèn đỏ của cô ấy, khiến cô ấy hiểu nhầm
anh...đã nhìn trộm cô. Thật là oan uổng.

Nam Lâm cười nhẹ rồi trả lời rất thản nhiên:

- Hôm nay anh không tặng quà. Mà nếu có tặng thì chắc vẫn sẽ tặng cái đó.

Trúc Diệp trợn mắt nghiến răng:

- Anh dám?

Nam Lâm liền bật cười. Buổi tối hôm nay là một ngày đáng để
anh phải ghi nhớ. Còn cả ánh mắt và sự xúc động kia nữa. Anh
cũng phải nhớ thật rõ. Nó như những ánh sáng rực rỡ, thắp
sáng cả một vùng trời, cả một trái tim.



Dương Thùy xin nghỉ đến mấy ngày
khiến Mạnh Đức thấp thỏm không yên. Ừ thì cô ấy "chăm chỉ"
nghỉ thật đấy nhưng có lần nào cô ấy nghỉ lâu như thế này đâu.

Vừa nhìn thấy Trúc Diệp lững thững đi đằng xa, Mạnh Đức như
nhìn thấy quý nhân. Anh vội chạy đến kéo tay Trúc Diệp rồi
hỏi vẻ lo lắng:

- Trúc Diệp! Dương thùy mấy ngày nay sao vậy?

Trúc Diệp tròn to mắt ngạc nhiên:

- Sao? Sao là sao?

Mạnh Đức thật không thể chịu nổi với vẻ ngơ ngác của Trúc
Diệp được nữa. Cuối cùng thì anh cũng rút ra kết luận: Có
hỏi nữa cũng chẳng được gì. Rồi anh giơ tay ra nói:

- Đừng


Snack's 1967