
có lôi tôi đi rồi bảo tôi chiêu đãi nữa đấy. Tôi sẽ tự tìm hiểu.
Vốn đã không hiểu gì nay lại càng không hiểu hơn.
Cô và Dương Thùy đâu thể gắn chặt mãi với nhau được. Tại sao
hễ Dương Thùy nghỉ làm là lại đến hỏi cô? Mấy hôm nay cô cũng
có gọi điện cho Dương thùy, nhưng toàn không liên lạc được, đến
nhà thì không thấy ai ra mở cửa. Cô cũng suốt ruột lắm chứ
nhưng biết làm sao được.
Mạnh Đức đi vào phòng làm việc, đi đi lại lại. Anh đang nghĩ
không biết có nên chấm dứt tình trạng thương nhớ ở đây không?
Có lẽ anh nên đến nhà cô một chuyến.
Từ khi Dương Thùy qua lại với Nam Lâm là anh cảm thấy giữa anh
và cô có một khoảng cách vô hình nào đó. Ừ thì trước đó vẫn có đấy nhưng sao lần này nó lại lớn quá vậy?
Trúc Diệp bước vào phòng làm việc. Lúc nãy Nam Lâm có nhắn
tin cho cô. Dạo này anh rất hay nhắn tin. Chẳng biết có phải từ cái vụ sinh nhật của cô không nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy vui. Trước kia, cô cảm tưởng giữa cô và anh sẽ không bao giờ có thể gần được với nhau. Một câu nói tử tế cũng không có.
Cô vừa ngồi vào chỗ thì giám đốc đi đến cười nói:
- Trúc Diệp. Công ti ta sắp liên doanh với một công ti khác.
Khoảng hai tháng nữa, dự án sẽ bắt đầu. Cô chuẩn bị cho tôi
một số tài liệu nhé?
Trúc Diệp gật đầu:
- Vâng! Tôi sẽ chuẩn bị. Còn gì nữa không giám đốc?
- Còn gì nữa thì tôi sẽ nói sau.
* * *
Dương Thùy đang nằm bẹp trên giường. Toàn thân của cô như rã
rời. Cô không ngờ là mình lại ốm nặng như thế này. Từ sau cái hôm đi chơi về muộn, cô đã biết là mình bị cảm lạnh. Nhưng ai
ngờ hôm sau nó lại chuyển thành sốt.
Hôm đó cô đã cố lết thân xác ra khỏi giường nhưng vừa đứng lên
được thì đôi chân cô lại khuỵu xuống không theo chủ ý của cô.
Vì sống một mình nên không có ai chăm sóc, cô không thể tự nấu
cháo cho mình, không thể tự đi mua thuốc...Rồi còn cả sạc pin
điện thoại để liên lạc nữa. Cô thấy mình gần như đang tách
biệt với cuộc sống bên ngoài vậy.
Hôm nọ trong cơn mê mập mờ cô đã cảm thấy tiếng chuông cửa réo rắt và tiếng gọi của Trúc Diệp.
Nhưng lúc đó người cô chẳng khác gì đang bị bóng đè cả, nhận
thức cũng như không. Cơ thể không theo điều khiển của mình.
Giờ đây cô đã thấy đỡ hơn đôi chút, nhưng vì 3 ngày qua cô chỉ
uống nước và ăn những thứ còn sót lại trong tủ. Sức lực bị
cạn kiệt cũng là đúng, hơn nữa, cô chưa khỏi ốm. Vì vậy vẫn
phải gắn chặt lấy cái giường.
Dương Thùy sắp khóc lên khi nghĩ đến mình sẽ chết vì đói và
mệt trong chính ngôi nhà của mình thì có tiếng chuông cửa vang
lên.
Lần này dù có mệt như thế nào thì cô cũng cô lết cái thân
tàn này ra mở cửa để cầu cứu. Thế là cô mỏi mệt bước đến
bên cửa. Nhưng cửa vừa được mở ra thì cô lại muốn đóng vào.
Mạnh Đức sao lại đến đây? Người cô muốn cầu cứu là ai cũng
được nhưng ít nhất không phải là anh ta.
Khi Dương Thùy định đóng cửa Mạnh Đức liền lấy chân chặn lại
rồi dùng tay kéo cửa. Anh đứng đó nhìn cô đầy chua xót.
Sao chỉ mới mấy ngày chưa gặp cô đã tiều tụy thế này?
Tròng mắt thì đỏ hoe, sâu hoắm. Vẻ yêu kiều trong đôi mắt ấy
đã bay biến đi đâu mất. Mái tóc thời trang ngày nào giờ đây
rối bù và bết lại nhìn thảm hại vô cùng. Đôi môi như hai cánh
hoa anh đào hồng trông tái nhợt và khô ráp. Bộ quần áo ngủ lôi thôi lếch thếch đến chán đời. Cô ấy bị sao vậy?
Dương Thùy thấy ánh mắt vừa ngạc nhiên, vừa xót xa thương hại
của Mạnh Đức thì liền cố nói bằng giọng bình thường.
- Anh đến đây làm gì?
Mạnh Đức nhìn bàn tay đang cô bíu lấy cửa của Dương thùy thì
biết cô đang cố gắng bám trụ. Các đốt xương trên tay như sắp
lòi ra khỏi làn da kia rồi.
Không trả lời câu hỏi của Dương thùy, Mạnh Đức bước đến kéo
giật người cô lại rồi bế cô lên. Anh không thể đứng nhìn cô như
thế này mãi được. Phải làm gì đó.
Dương Thùy bị Mạnh Đức bế thốc lên thì không khỏi hốt hoảng. Cô hét lên bằng chất giọng khản đặc:
- Mạnh Đức! Anh làm gì vậy?
Mạnh Đức nhíu mày bế cô vào phòng ngủ rồi đặt nhẹ cô xuống
giường. Anh chống tay nhìn chung quang căn phòng. Những vỏ đồ
hộp vứt lăn lóc dưới sàn, rồi quần rồi áo, ngôi nhà giống như một bãi chiến trường thu nhỏ. Anh quay ra phía Dương Thùy đang
nằm đó. Nói:
- Em bị ốm sao không nói với anh?
Dương Thùy không nhìn Mạnh Đức trả lờ