
>
- Anh, em đang có bầu đó.- Thiên Di gắt lên.
Quân Hít một hơi dài rồi từ từ giảm ga xuống.
Vừa về đến nhà, Thiên Di còn chưa kịp thở đã bị anh lôi tuột vào trong phòng, anh bắt đầu hỏi dồn
- Về nhà rồi, em kể đi
Thiên Di vẫn ngơ ngác
- Kể cái gì?
- Á… điên mất thôi.- vừa nói Quân vừa vò vò đầu. anh đang dần mất hết
kiên nhẫn.- Chuyện về người em gọi là Kevin. Hắn ta là ai và tại sao
biết rõ thói quen sinh hoạt của em đến vậy.
Về điểm này Quân rất
giận bản thân, anh giận mình vì sao là chồng cô mà lại ko biết cô thích
gì, cô muốn gì hay thường làm gì. Thật sự là rất giận. Trong khi đó cô
vẫn điềm nhiên:
- Ak…. Anh ấy là người quen cũ… nói đúng ra thì là người yêu cũ.
Quân bật dậy:
- Người – yêu – cũ
Anh biết ngay mà, từ cái nhìn cử chỉ đến lời nói của Kevin đều toát lên thứ gì đó như là tình cảm lưu luyến. Bây giờ thì đúng rồi họ ko phải là bạn bè bình thường. Quân cảm nhận rõ nguy cơ mất cô đang đến ngày càng
gần.
Nhìn mặt Quân nghệt ra, cô vội trấn an ngay:
- Anh yên tâm, em với anh ấy chia tay rồi.
Quân vẫn lặng im ko nói gì, anh vẫn cảm thấy sợ.Chia tay rồi thì sao
chứ, có gia đình thì sao chứ, chẳng phải anh với Huyền Thư cũng đã từng
quay lại với nhau sao.
Có lẽ tình cảm của Quân ko xuất phát từ sự trách nhiệm mà là tình yêu. Quân giờ đây đã ý thức rõ đk việc này.
Thấy Quân vẫn ko phản ứng gì, Thiên Di định đứng lên đi thay đồ thì từ
đằng sau Quân lại nhào đến ôm cô chặt cứng trong vòng tay:
- Em sẽ ko ra đi chứ.- Quân khẽ hỏi
Đứng im một lúc lâu. Thiên Di mới quay người lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người cứ lặng im trong vòng tay nhau trong khoảnh khắc ấy.
Thiên Di khẽ xoay người, anh vẫn nằm cạnh cô, vẫn quàng tay qua bụng cô
như mọi tối. Vừa rồi con trai cô lại khẽ đạp làm mẹ tỉnh giấc, nó vẫn
hay hiếu động như thế. Bỗng cô nhớ lại chuyện hồi sáng. Quân đã ôm cô và hỏi cô sẽ ko ra đi chứ. Câu hỏi đó là sao? Tình cảm của anh với cô rốt
cuộc là như thế nào? Là yêu thương hay đó đơn thuần chỉ là sự chiếm hữu . Thiên Di ko rõ nhưng cô ko muốn ngộ nhận. Cuộc chơi ái tình cũng như 1
cuộc chiến tranh hạt nhân, ko có bên nào thắng mà chỉ có những vết
thương. Cô là người mạnh mẽ nhưng ko phải sắt đá. Cô ko kiên cường đến
mức có thể chịu đựng đk điều đó. Tốt hơn hết là vẫn nên rõ ràng, sống
trong sự minh bạch ít ra cũng an toàn hơn 1 không gian lu mù.
Thiên Di nhẹ đưa tay chạm vào khuôn mặt đẹp của Quân, hàng mi anh vẫn
nhắm lại im lìm. Cô biết trong thời gian qua tình cảm của cô đã thay đổi thế nào. Đã từ dửng dưng đến quan tâm như thế nào. Có thể nó chưa im
đậm, chưa sâu sắc nhưng k phải là ko có. Chính vì thế mà cô càng muốn
biết anh nghĩ gì và cảm thấy thế nào. Nếu như tình cảm của cô chỉ là đơn phương cô sẵn sàng bóp chết nó. Thiên Di ko muốn nó trở thành vũ khí tự làm đau bản thân mình.
Nhưng làm cách nào đây, làm cách nào để biết.
Từ sau bữa ăn trưa với Kevin đến nay đã đk hơn 1 tháng, Kevin đã nhiều
lần liên lạc với cô hẹn gặp nhưng lần nào cô cũng từ chối. Một phần là
vì cái thai đã gần đến tháng thứ 7, di chuyển khá bất tiện một phần cũng là vì anh. Dù sao cô cũng kết hôn sắp sinh con đến nơi mà vẫn còn qua
lại gặp tình cũ thì không hay lắm. Hơn nữa Thiên Di cũng hiểu là Quân
không thích cô tiếp xúc nhiều với Kevin.
Cũng sắp sang tháng
thứ 7 sức khoẻ của Thiên Di cũng ko đk như trk, nhất là trong vấn đề dậy sớm và di chuyển vậy nên từ tuần sau cô không đi làm nữa, bắt đầu chế
độ nghỉ thai sản. Hôm nay là ngày cuối cùng đi làm, cô ở lại muộn hơn
mọi khi để sắp xếp bàn giao lại công việc. Đang duyệt lại kịch bản lần
cuối, cô bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
- Mời vào.
Thiên Di
ngưng đọc ngẩng lên nhìn về phía cánh cửa. Một thân ảnh đàn ông nhưng ko phải Quân. Là Kevin. Thiên Di có hơi bất ngờ vì ko nghĩ Kevin sẽ đến
tận đây.
- Hey, chào em. Có việc đi ngang qua đài truyền hình nên vào thăm em
Dù ngạc nhiên nhưng theo phép lịch sự Thiên Di vẫn cười và mời Kevin ngồi xuống.
- Dạo này em đang tránh gặp mặt anh đúng ko?- Bỗng Kevin hỏi.
Bị nói trúng tim đen, Thiên Di cũng hơi vấp một tí nhưng nhanh chóng lấy lại thái độ:
- Nào có, chỉ là em di chuyển ko tiện hơn nữa cũng bận rộn công việc trk lúc nghỉ nên ko có gặp anh đk.
- Thật sao?
Cô khẽ gật đầu, ngồi xuống nhưng xa Kevin một chút.
- Anh và Khánh Linh vẫn ổn chứ, bao giờ định đi thêm bước nữa đây.- Cô cười hỏi xã giao.
Uống một ngụm trà, Kevin lắc đầu:
- Bọn anh trục trặc, chia tay rồi
Cô vội bối rối dù sao thì cũng đã khơi lại chuyện buồn của người khác
- Em xin lỗi.
- Đúng, em cần xin lỗi, nhưng là xin lỗi Khánh Linh.- Kevin đặt tách trà xuống nhìn thẳng vào mắt cô.
Thiên Di khựng lại:
- HA. Là sao? – cô ko hiểu câu nói vừa rồi cho lắm.
- Là em,- Kevi