
h, thân thiện của mình, rồi họ bàng
hoàng nhận ra… gương mặt hiểm ác đằng sau lớp mặt nạ thiên thần kia… Quả là 1 sự giả tạo đáng sợ…
Buổi casting diễn ra trong 1 sân khấu nhỏ, giữa sân lúc này là 1 chiếc bàn to đùng với 3 vị giám
khảo đang ngồi uy nghi trên đấy. Các thí sinh đều hồi hộp ngồi chờ đợi
đến lượt mình trên khán đài. Phong thì ngồi 1 mình ở hàng ghế khá xa,
anh cố căng mắt quan sát phần casting của những thí sinh đầu tiên trên
sân khấu. Nhưng không chỉ riêng Phong, ai nấy cũng lấy làm ngạc nhiên
khi 3 vị giám khảo chẳng yêu cầu phải đọc lời thoại hay gì cả, mà họ chỉ bảo thí sinh cười hô hố lên và tạo dáng ngồi trên 1 chiếc ghế đẩu. Có
lẽ vì đây là casting cấp tốc, nên sự tuyển chọn khá gắt gao. Người đàn
ông mang kính ngồi giữa, liên tục chau mày 1 cách khó chịu và loại thẳng thí sinh khi họ chỉ vừa đi về phía chiếc ghế. Vì chọn lọc nhanh chóng
như thế, nên 1 lúc sau, đã đến lượt Phong dự thi. Anh hít 1 hơi dài rồi
tự tin bước lên sân khấu, cúi đầu chào Ban giám khảo và giới thiệu sơ
lược về bản thân mình. Người đàn ông khó tính kia khẽ gật đầu hài lòng
khi nhìn vào ngoại hình bắt mắt của Phong, rồi cất giọng nói nghiêm khắc lên:
- Vai hề chúng tôi đang cần là 1 vai thật sự quái đản, điên cuồng, thậm chí
là bệnh hoạn. Vì thế… - đôi mắt ông ta chợt sắc lên – hãy cười như tên
hề đó cho tôi xem nào!
Phong đảo mắt suy nghĩ, anh chắc chắn nụ cười điên cuồng chính là điểm nhấn của tên hề này nên mới
được lấy ra làm đề thi như vậy. Anh gắng nhớ lại những gã hề quái dị
trong những bộ phim mình từng xem để bắt chước, nhưng…không! Nếu bắt
chước người khác anh sẽ không thể nhập tâm vào nhân vật được, anh phải
là chính tên hề! Nếu anh là nó, là 1 tên quái đản, bệnh hoạn thì anh sẽ
cười như thế nào…? Phong nhắm mắt lại…rồi từ từ mở ra… bất giác, đôi mắt sắc lẻm như dao cùng với nụ cười nửa miệng trông cực gian xảo của Phong khiến 3 vị giám khảo phải thoáng rùng mình. Rồi như trở thành 1 người
hoàn toàn khác, anh bật lên cười 1 cách điên loạn nhất, quái đản nhất,
vang vọng khắp khán đài…
Phong đâu biết rằng phía
hàng ghế trên cùng kia, Tuấn đang ngồi lấp ló trong góc khuất; chăm chú
quan sát anh. Và như bao người ở đây, Tuấn cũng ngỡ ngàng vì điệu cười
bệnh hoạn đến điên cuồng của Phong. Anh không hiểu lắm về kịch nghệ,
nhưng quả thật chỉ cần nghe cái cách Phong cười thôi, Tuấn cũng có thể
cảm nhận được tính cách nhân vật mà Phong đang diễn.
- Cũng có tố chất đấy nhỉ, ra cũng không phải là tên công tử vô dụng – Tuấn nhếch mép lẩm bẩm
3 vị giám khảo đều luân phiên nhìn nhau vẻ thích thú, rồi người phụ nữ ngồi bên trái cất giọng nói dịu dàng:
- Chị thích điệu cười của em. Nào, giờ hãy ngồi trên chiếc ghế đó như 1 tên hề cho chị xem.
Phong ngoáy đầu lại, nhìn
chiếc ghế đẩu phía sau lưng mình với vẻ mặt khá lo lắng… Từ những gì anh quan sát được khi nãy, anh nhận thấy bất cứ ai có dáng đi bình thường
hoặc rụt rè đến gần chiếc ghế đều bị người đàn ông mắt kính kia loại
thẳng! Phải chăng vì họ đã đi không giống 1 tên hề? Đúng rồi, 1 vai diễn cá tính như vậy đòi hỏi người diễn viên phải thật sự nhập tâm vào nó
trong mọi hoàn cảnh, mọi hành động và trạng thái… Nghĩ đến đó, Phong cảm thấy mình tự tin hơn, phải, chỉ cần anh hiểu mọi vấn đề, chắc chắn anh
sẽ làm được…
Phong bất giác cảm thấy 1 sự phấn khích đến điên loạn đang dâng lên trong
lòng mình. Anh vừa đi vừa nhún nhảy trông rất khôi hài đến gần chiếc ghế đẩu. Anh duỗi thẳng bàn tay ra, vịn hờ thành ghế 1 cách điệu đà, rồi
anh đặt cả 2 chân ngồi chồm hổm trên chiếc ghế, không quên kèm theo 1 nụ cười bí hiểm với ban giám khảo. Thậm chí anh còn tự nhiên đến mức dùng
ngón tay út, ngoáy ngoáy lỗ tai của mình với vẻ thích thú…
Anh bây giờ không còn là Vũ Phong, chàng công tử kiêu ngạo nữa, mà đã
thật sự biến thành 1 tên hề quái dị. Từ ánh mắt, dáng đi, đáng ngồi,
phong thái không còn mang 1 chút tao nhã nào vốn là của riêng anh nữa,
mà nó trở nên trần trụi, thô kệch và quái đến mức khiến Tuấn phải chồm
cả người ra phía trước, miệng há hốc vì kinh ngạc
3 vị giám khảo luân phiên nhìn nhau, thì thầm to nhỏ điều gì đó, rồi
người đàn ông mang kính săm soi vào hồ sơ của Phong, cất giọng nói
nghiêm nghị:
- Được rồi, cậu đến đây.
Như gỡ bỏ chiếc mặt nạ của gã hề quỷ, Phong bỏ 2 chân xuống và bước đến
gần chiếc bàn bằng 1 phong thái thật tự tin, nhưng không kém phần tao
nhã, khác hẳn sự kì dị khi nãy. Trái tim anh lúc này đây đập liên hồi
khi hồi hộp chờ đợi lời nhận xét của ban giám khảo.
- Cậu… - người đàn ông đó hỏi giọng tò mò – thật sự chỉ từng là sinh viên của trường Đại học Kinh tế thôi à?
- Đúng vậy…! – Phong trố mắt
Người đàn ông thôi dán mắt vào hồ sơ, ông ngước mặt lên nhìn Phong thật lâu, rồi nói:
- Cậu diễn kịch bao giờ chưa?
- Rồi, lúc còn đi học, tôi hay tham gia tiết mục kịch nghệ của trường –
anh nhún vai – nhưng ông biết đấy, chỉ là những vở kịch nhỏ thôi, chẳng
có quy mô hoành tráng gì cả.
Cái