Polly po-cket
Cách Vách Đừng Nhìn Trộm

Cách Vách Đừng Nhìn Trộm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323680

Bình chọn: 8.00/10/368 lượt.

ĩ nhiên sẽ không dám
gây phiền toái gì cho bọn họ. Tô cặn bã làm vậy có tính là giúp cô hay không?

“Vậy, bác sĩ Tô, anh nhìn hắn
…Có cần điều trị chỗ nào không?” Diệp tỷ giả vờ non nớt hỏi, Thuần Tưởng nhịn
không được quay đi, che giấu vẻ mặt muốn ói.

Vẻ mặt này vừa lúc rơi vào
mắt Trương Gia, cô không khỏi cười một tiếng. Nha đầu này, hình như rất có ý
tứ, không chừng Tô Mộc…

“Dĩ nhiên là cần phải trị
chứ.” Tô Mộc sờ sờ cằm, hạ thấp người xuống quan sát cái cằm sưng đỏ của người
đàn ông, sau đó đứng dậy trở về phòng làm việc, chỉ bỏ lại một câu: “Y tá
Trương, phiền cô đưa cho người này một chai thuốc đỏ.”

Sau đó quay đầu, chỉ chỉ
Thuần Tưởng nói: “Cô, theo đi vào!”

Ôi chao?! Người này muốn làm
gì?

Thuần Tưởng hoài nghi nhìn Tô
Mộc, chân không hề động đậy.

Tô Mộc đưa lưng về phía Thuần
Tưởng, mở miệng nói: “Đi vào!”

Hai chữ thôi, cũng đủ làm
Thuần Tưởng tức giận ngây người, làm gì chứ, chảnh cái gì vậy a! Anh ta nghĩ
mình là ai chứ, kêu cô đi thì cô nhất định phải đi sao? Nghĩ cô là chó mèo sao?

“A! Này!” Thuần Tưởng vội vã
đi theo phía sau Tô Mộc, chui vào phòng làm việc của anh, vừa âm thầm phỉ nhổ
mình, lại nghe lời của anh ta đi theo vào phòng.

“Ngồi xuống!” Giọng nói ra
lệnh, Tô Mộc ngồi trên cái ghế gần đó, cầm lấy cái bút trên bàn vừa chỉ cái ghế
bên cạnh.

Thái độ gì chứ!

Thuần Tưởng bĩu môi, nhưng
vẫn làm theo lời Tô Mộc.

Tô Mộc xoay người, đối mặt
với cô: “Há mồm.”

Vẫn là giọng nói ra lệnh như
cũ, Thuần Tưởng không hiểu Tô Mộc muốn làm gì, chỉ có thể ngồi đó không nhúc
nhích.

“Bị bệnh mấy ngày rồi?” Tô
Mộc thấy cô phản ứng chậm chạp, xoay người mở quyển sổ ghi chép trên bàn hỏi.

Người này, biết rõ còn cố hỏi!
Cô bị bệnh ngày nào, người này rõ ràng hơn ai hết!!!

“Khụ khụ… Hôm qua tắm nước
lạnh.” Thuần Tưởng lạnh lùng nói.

Tô Mộc không có chút ý áy
náy, dĩ nhiên, anh cũng đâu cần áy náy bởi nha đầu này chết hay sống gi cũng
không liên quan đến anh, mượn phòng tắm lây tình cảm, anh không thấy mình
làm sai chỗ nào, dù sao bọn họ cũng không quen.

“Há mồm, a…” Tô Mộc xoay
người lần nữa, nói với Thuần Tưởng.

Thuần Tưởng rốt cuộc cũng
hiểu Tô Mộc đang làm gì, xem bệnh thì xem bệnh, có cần thiết phải thần bí vậy
không? Há miệng, Thuần Tưởng “A” một tiếng.

Tô Mộc cẩn thận quan sát, cúp
ống nghe bệnh, đặt ống nghe vào phổi Thuần Tưởng, kêu cô hít sâu, Thuần Tưởng
nghe theo lời anh, hít một hơi thật sâu, nhìn mặt Tô Mộc, anh khẽ mím môi, lông
mi rủ xuống, cẩn thận lắng nghe, chậm rãi dời ống nghe xuống.

“Tim đập nhanh như vậy, có
phải thấy nóng lên không.” Tô Mộc đột nhiên ngẩng đầu, Thuần Tưởng cả kinh, lúc
này mới phát hiện bản thân mình không biết xấu hổ nhìn chằm chằm người ta nãy
giờ, còn tự xưng không phải mê trai, cô vội xoay mặt đi chỗ khác để che giấu

Nhưng tên Tô Mộc kia không hề
để ý đến cô đang nghĩ cái gì, xoay người bắt đầu ghi chép: “Thuần Tưởng, năm
nay bao nhiêu tuổi?”

Anh không hề quay đầu, vừa
viết vừa hỏi cô.

“Hai, hai mươi ba.” Thuần
Tưởng ngẩn người, xoay mặt, vội vàng trả lời.

“Amiđan sưng to, trước kia
hình như từng bị viêm…, bình thường phải chú ý mình một chút chứ, đừng tưởng
cảm mạo chỉ là chuyện nhỏ, ho khan nhiều cũng không tốt.” Tô Mộc dáng vẻ thấm
thía hiểu rõ nói.

Thuần Tưởng nhất thời không
biết nên phản ứng thế nào cho phải, nhưng nếu anh ta đang nói chuyện đứng đắn
với mình, vậy cô cũng không keo kiệt, huống chi… Cô không phải người tính toán
chi li, nếu sau lần này mà quan hệ trở nên tốt hơn, sau này làm hàng xóm cũng
sẽ hòa thuận hơn.

“Đi ra ngoài đi, tìm Trương
Gia, kêu cô ấy đo nhiệt độ cơ thể cho cô, xem có nóng lên hay không.” Tô Mộc
vừa nói vừa viết một tờ kê đơn đưa cho Thuần Tưởng.

Thuần Tưởng cầm lấy trong
tay, nhìn một chút, chữ bác sĩ đúng là rồng bay phượng múa, cô hoàn toàn không
hiểu, cũng không muốn tìm hiểu xem đó viết cái gì. Vừa định rời khỏi, Tô Mộc
bỗng nhiên mở miệng nói.

“Với chuyện ban nãy, cô có
cảm tưởng gì?”

“Ôi chao!!” Cái gì? Anh ta
vừa nói gì? Vừa hỏi cô cái gì? Cảm tưởng?

“Đúng vậy, coi như ban nãy
tôi giải vây cho cô, vậy mà chút thành ý cô cũng không có sao?” Tô Mộc cố tình trêu
chọc cô, trong lòng anh rất rõ, Thuần Tưởng không phải đối thủ của anh

“Cái này…” Thuần Tưởng do dự
một chút, nghĩ tới chuyện ban nãy, hình như Tô Mộc nói cũng có lý, nếu vừa rồi
không nhờ anh, có lẽ hai bên còn tiếp tục dây dưa mãi, nhưng đây cũng gọi là
giúp đỡ sao?! Sao cô thấy Tô Mộc đang xem kịch vui thì tốt hơn.

“Vậy… Cám ơn bác sĩ Tô ngài
bán đứng sắc đẹp, giúp đỡ tiểu nữ.” Thuần Tưởng khẽ mỉm cười, hai tay ôm quyền.

Đối với phản ứng như thế của
Thuần Tưởng, Tô Mộc có chút ngu ngốc, không ngờ nha đầu này có thể thản nhiên
nhận công kích, không ngờ thỉnh thoảng còn có thể phản kích lại. Một khác biệt
nho nhỏ làm Tô Mộc thấy thú vị, dù sao thì cãi nhau đấ