
ởi vì…” Thuần Tưởng vẫn không thể nói ra rành mạch, mặt đã đỏ hơn một nửa, giọng nói dịu dàng tiếp tục nói: “Bởi vì… Trước kia tôi từng thích một người, anh ấy rất thích ăn đồ ngọt, hơn nữa… Có nhớ tôi đã từng nói với anh không ? Tôi nói, đồ ngọt sẽ mang đến niềm vui và hạnh phúc cho người ăn nó. Những lời này… Cũng là người đó đã nói với tôi .”
Tô Mộc nghe thấy những lời
này của Thuần Tưởng, không khỏi sững sờ, bánh quy mới vừa cắn
một miếng đột nhiên không còn mùi vị gì nữa, không ngọt, thậm
chí còn có một chút chua xót.
Mùi vị rõ ràng này làm
anh muốn xác định lại, Tô Mộc nuốt hết xuống miệng, vẫn thấy
vị ngọt này không giống thường ngày nữa.
Đột nhiên tại sao tư vị này lại thay đổi, Tô Mộc không muốn biết.
Nếu anh nhớ không làm, Tô
Viễn và anh từ đầu tới đuôi đều không có gì giống nhau.Từ hình
dạng đến tính cách ( ít nhất là trong mắt anh, anh và Tô Viễn là
hai người có phong cách hoàn toàn khác biệt, nhưng dù sao cũng
là anh em, từ người ngoài nhìn vào, vẻ bên ngoài, tính cách
đều có điểm tương tự nhau. Đó cũng là lý do Thuần Tưởng thỉnh thoảng lại nhầm lẫn) đều không giống, có đôi khi anh suy nghĩ,
mặc dù không cùng một mẹ nhưng dù sao cũng có một nửa là của
lão già kia, sao lại khác biệt đến thế ?
A, nếu tính giống nhau…
Đều là loại đàn ông có tính xấu, đều thích ngọt …
Không sai, Tô Mộc cùng Tô Viễn, nói, trừ họ Tô ra, sợ rằng điểm này cũng giống nhau.
Cho tới bây giờ, anh chưa
từng cảm giác được Tô Viễn giống mình chỗ nào nhưng không biết
vì sao nghe người mà Thuần Tưởng nói, anh đột nhiên thấy lo
lắng.
Trong giây lát nhớ tới, khi
mới quen Thuần Tưởng, cô ta còn mơ mơ màng màng nhìn lầm anh,
nhất định là nghĩ anh là Tô Viễn, mà hôm nay, anh có thể ngồi
ở đây, được Thuần Tưởng phong làm “chuột thí nghiệm” để “thử
độc”, có lẽ cũng vì Tô Viễn.
Bởi vì người trong lòng thích
ăn đồ ngọt, cho nên mình cũng bắt đầu thích làm, bởi vì một câu nói
của người trong lòng, cũng thấy đồ ăn ngọt thật sự mang đến
hạnh phúc. Quả là lãng mạn !
Thuần Tưởng không biết cách
xem sắc mặt mà đoán tâm trạng, nhưng lúc này cũng biết tâm
trạng của đồng chí Tô Mộc không tốt, vẻ mặt không tốt, ngồi yên
lặng, không biết vừa rồi cô nói sai cái gì, cũng không hiểu sao
Tô Mộc lại thay đổi như vậy, xoa xoa tay, cô bắt đầu thấy khó
khăn.
Thuần Tưởng không phải con giun trong bụng Tô Mộc , nhưng lúc này sợ là giun đũa cũng không
biết Tô đại thiếu gia của chúng ta đang nghĩ cái gì, vậy nên
mới nói, bằng trí thông minh của Thuần Tưởng cô nương đây, biết
được tâm trạng của Tô đại thiếu không tốt đã là kỳ tích rồi.
Tô Mộc khẽ cắn chặt răng, nửa ngày sau mới đã mở miệng: “Vì người trong lòng thấy rất vui vẻ sao?”
Tô Mộc đang cười…
Thuần Tưởng nhìn Tô Mộc, mặc
dù biết anh đang cười nhưng không biết tại sao, cô cảm thấy sống
lưng lạnh cả lên, trán lấm tấm mồ hôi hột, muốn phủ nhận cũng không nói nên lời, cô cười gượng hai tiếng, chuẩn bị kết thúc
đề tài này.
Tô Mộc là ai chứ, không cần
nói thông minh bao nhiêu, chỉ cần đoạt được vai nam chính trong
truyện là có thể thành thiên tài. Không chút do dự, Tô Mộc lập tức xác định được, người trong lòng Thuần Tưởng chính là tên
kia …
Tô Mộc thở dài một tiếng, lắc đầu, cũng mất đi hăng hái nói chuyện với Thuần Tưởng nữa.
“Thế nào thế nào ? Mùi vị…” Thuần Tưởng đi đến gần, muốn hỏi xem ý kiến của Tô Mộc với bánh quy, không ngờ lại bị anh nhảy vào miệng :
“Vậy nếu bây giờ là người trong lòng cùng ăn với cô, có lẽ sẽ ngon hơn nhiều” Khi Tô Mộc nói lời này, tuy mới nghe qua thì vân khinh phong đạm nhưng trên thực tế, lộ ra vị chua nồng đậm : “Tài nấu nướng của cô không có vấn đề gì, còn nói là đồ ngọt mang đến hạnh
phúc cho người ăn … Xì … Tôi thấy nên mang đi nhấm nháp cùng
người kia mới đúng …”
“Cái gì chứ ?” Thuần Tưởng mở to hai mắt, thật sự không hiểu Tô Mộc đang nói cái gì.
“Ý của tôi là, mấy món này sau này đừng mang đến cho tôi thử nữa”
Thuần Tưởng đứng ở cửa, cau mày, khó chịu, vô cùng khó chịu.
Người nầy, rốt cuộc có ý gì vậy ! Cô đâu có khiêu khích gì anh ta !
Không ăn thì không ăn, khốn kiếp, giỏi lắm sao chứ ?!
Thuần Tưởng dậm chân, tức giận đi về.
Tô Mộc cuối cùng cũng giật mình tỉnh lại.
Dĩ nhiên, cho dù là tự ái hay là chủ nghĩa đại nam tử, hay
là, đống đạo lý gì đó đó, cũng không cho phép anh tỉnh lạì – –
làm những chuyện không có đạ