
uyên và người làm khẽ cười trước câu châm chọc của bố. Con bé quắc mắt khiến tất cả im bặt, nhưng Nguyên thì vẫn tủm tỉm cười. Ghét thế!
- Sao cậu lại đứng đấy? Ngồi xuống ăn cùng luôn.
- Ơ… nhưng thưa chủ tịch…
- Ngồi xuống đi. Từ mai cứ dùng bữa chung với bố con ta. Dù gì cậu cũng đã giúp ta rất nhiều, không phải giữ kẽ.
- Nhưng…
- Đừng cãi lời chủ tịch!
Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống, người làm mang đồ dùng ra. Ăn sáng cùng kẻ thù của bố mình, chắc Nguyên khó chịu lắm. Con bé cố gắng nuốt nhanh miếng bánh mì:
- Con ăn xong rồi. – Nó quay sang Nguyên – Anh đưa tôi đi học.
Nguyên vội vã đứng dậy, nhưng bố mở lời:
- Để cậu ta ăn xong đã. Con đã muộn học đâu.
- Nhưng con muốn đi học bây giờ.
- Không phải con muốn là được. Và con mới chỉ ăn có một miếng, ngồi xuống ăn hết phần của mình đi.
Con bé khó chịu ngồi xuống ăn. Từ mai nó sẽ ăn ở trường.
- Từ tối nay, ta sẽ gọi gia sư tới dạy cậu về kinh tế, không cần phải tới bar nữa.
- Một vệ sĩ thì cần gì phải học kinh tế?
- Cậu cũng nên hiểu biết để có thể hỗ trợ ta, ta cũng già rồi, không thể kham nhiều việc như trước kia.
- Anh ta là vệ sĩ cho con chứ không phải chân sai vặt của bố.
- Cậu ta đồng ý rồi, đó là điều kiện trao đổi khi cậu ta làm vệ sĩ.
Thảo nào! Con bé còn đang thắc mắc sao bố dễ dàng để Nguyên làm vệ sĩ cho nó thế, hóa ra là muốn biến Nguyên thành chó săn. Sao nó lại ngây thơ tin bố mình chỉ đơn thuần chiều ý Nguyên được chứ? Nguyên nữa, thật ngu ngốc khi chấp nhận điều đó, phải thừa hiểu là Nguyên sẽ phải làm những việc bẩn thỉu, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng mà? id=up> Xuống Cuối Trang - Con không đồng ý.
- Đây là chuyện giữa bố và cậu ta. Con bớt xen vào đi.
- Rồi bố sẽ bắt anh ta làm gì cho bố đây? Giao dịch những vụ phi pháp hay rửa những đồng tiền dơ bẩn?
- Lucky!
Bố giận dữ quát lớn, con bé khựng lại, đập bàn:
- Con ghét bố.
Nó bỏ đi học, Nguyên đuổi theo, lặng lẽ đi cạnh nó. Ra tới gần cổng, con bé đẩy mạnh vào ngực Nguyên.
- Anh nghĩ gì thế hả? Anh có thể chết đấy đồ ngu.
- Anh không dễ chết thế đâu.
- Anh không biết trở thành cánh tay của bố nguy hiểm như thế nào đâu. Anh sẽ chết. Anh sẽ chết. Anh sẽ chết.
Nó đấm liên tục vào Nguyên, ứa nước mắt. Nguyên tóm lấy hai cổ tay nó, cười khì:
- Anh còn phải làm vệ sĩ cho em, sao chết được?
- Tôi không cần, không cần. Tại sao anh lại làm thế hả? Tại sao chứ? Tại sao?
Nguyên ôm nó vào lòng, vỗ về:
- Vì anh muốn thế. Anh không yên tâm chút nào khi để người khác bảo vệ em.
- Tôi không cần, tôi tự bảo vệ mình được, không cần anh phải lo.
Con bé chạy trốn vòng tay Nguyên, nhưng Nguyên kéo nó lại. Ôm nó bằng tiếng tim đập của mình.
- Nhưng anh cần, anh muốn. Dù em có ngăn cản anh, anh cũng vẫn sẽ làm thế.
- Tại sao chứ? – Con bé òa khóc – Tại sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ?
- Phải, anh ngu ngốc thật đấy! Anh cũng không biết mình đang làm gì nữa. Chắc là anh điên rồi nên mới yêu em nhiều thế này.
Nguyên vẫn ôm chặt nó trong lòng. Nó vừa nghe thấy gì vậy? Nguyên vừa nói yêu nó có phải không? Con bé ngừng khóc, gỡ tay Nguyên ra:
- Anh vừa nói gì cơ?
- À… - Nguyên gãi gãi đầu ngượng ngùng – Thì là…
- Là gì?
- À thì… chỉ là… anh yêu em.
Hạnh phúc vỡ òa, Lucky khóc to hơn. Câu nói nó mong chờ, cuối cùng đôi tai đỏ ửng ấy cũng cho nó nghe. Cứ như nó nắm gọn thế giới trong lòng bàn tay mình, mọi phép màu trên thế gian này có là gì chứ? Có đánh đổi được thứ cảm xúc ngấm trong cơ thể nó lúc này? Nó là người may mắn nhất thế gian này, là người có nhiều thứ nhất thế gian này. Đáng lẽ ra nó có thể nghĩ thế mà hạnh phúc, nhưng lúc này đây, lời yêu của Nguyên ngọt mà cũng thật đắng. Nó không muốn Nguyên yêu nó, không muốn Nguyên liều lĩnh vì tình yêu đó. Thật hạnh phúc và cũng thật đau đớn, nó nên làm gì đây? Nên phản ứng thế nào? Nó không quyết định được, con bé khóc to hơn để kéo mình không bị trôi về phía yêu thương.
- Trời ạ! Anh phải làm gì em mới nín đây? Thế này mắt em lại sưng húp lên mất, đi học làm sao? Muộn giờ học rồi.
Nguyên vỗ trán, thở dài với khuôn mặt méo xẹo. Nhưng nó sẽ không ngừng khóc đâu, ngừng rồi thì nó biết phải nói gì?
- Chậc! Đành vậy.
Dứt lời, Nguyên bế xốc nó lên, chạy đầu phố bắt một chiếc taxi. Con bé vẫn thút thít.
- Cho cháu tới trường đại…
- Chú tới công viên nào gần đây nhất giúp cháu.
Con bé ngắt lời khiến Nguyên quay sang quát:
- Em không định đi học à?
- Không muốn đi.
- Phải đi. Chú tới…
Con bé lại khóc to hơn, khiến Nguyên thở dài chiều ý nó.
- Tại sao… tự dưng… nói…
- Sao tự dưng anh nói yêu em ấy hả?
Con bé nức nở gật đầu. Nguyên nhếch một bên lông mày, cười nửa miệng: