
ng.
Im lặng một lúc, tiếng đánh nhau vang lên. Cánh cửa bật mở, Quân vào đầu tiên, sau đó là ông Minh, ông Nam và ông Long. Đập vào mắt họ là hình ảnh An đứng bên cửa sổ, tay cầm đồng hồ, quần áo đồng phục bụi bặm, bẩn thỉu.
Mọi người chạy lại, Quân dồn dập hỏi:
- An, em có sao không?
An ngơ ngác nhìn người không rõ trước mặt, chỉ thấy giọng nói rất quen:
- Ưm.....Ưm.....
Quân chấn kinh đứng bất động nhìn An. Bọn chúng làm gì cô thế này? Ông Minh nắm vai An, siết chặt:
- An, con làm sao thế?? Bố đây!
- Ưm....Ưm....
An nắm tay chỉ chĩa ra ngón cái và ngón út đưa lên tai. Quân hiểu ý đưa điện thoại cho An. Cô không cầm mà đan hai tay vào nhau, ngón cái bấm bấm trong không trung. Quân ngơ một lúc rồi mở giao diện tin nhắn cho An. May mà An thuộc lòng bàn phím cảm ứng nên việc nhắn tin không nhìn với cô khá dễ dàng:
"Con xin lỗi! Hiện giờ con không thể nhìn và nói do loại thuốc mà chúng cho con uống"
- Vậy sao?? Nó có tác dụng trong bao lâu?? - Ông Minh hỏi
"Một tuần."
- Được rồi! Đưa An về đã!
"Ai thế?"
- Người có giao kèo với em
"Sao anh lại ở đây?"
- Tìm cô tiểu thư mất tích là em chứ sao!
Khi ra đến ngoài, ông Minh cảnh giác nói:
- Thật kỳ lạ. Không thể nào bắt cóc chỉ có hai người canh gác như vậy. Quá dễ dàng đến mức đáng nghi.
- Đúng vậy! - Ông Long đồng tình - Nếu là tư thù thì chúng còn muốn dày vò An dài dài. Lần sau cháu nên cẩn thận một chút.
Khi cả đoàn xe rời khỏi đó chỉ để lại khói bụi mịt mù. Lúc này mới có một bóng đen xuất hiện cạnh nhà kho, nở một nụ cười thâm hiểm.
"Nhờ" bọn bắt cóc mà An phải ở nhà tĩnh dưỡng một tuần. Cô ả kai nói quả không sai. Sang ngày thứ 3, trong mắt An không có nổi một tia sáng. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này nhưng vào một buổi sáng, khi tỉnh dậy thấy mình không nhìn thấy được dù là ai cũng sẽ hoảng sợ. Sang ngày thứ 5, mắt An đau đến mức nổ ra, nó nhức, nó nhói, nó đau như thể có ai đang móc mắt cô ra vậy. An đau đến không ngủ được. Để kiềm chế cơn đau, cô đã uống rất nhiều thuốc giảm đau. Trong những ngày này, Quân thường xuyên đến thăm cô. Mỗi lần cậu đến, An không đau đến mức quằn quại cũng đau đến phát ra tiếng kêu. Mỗi lần như vậy, một nỗi đau bỗng dâng trào trong cậu.
Khi mắt sáng trở lại, An liền nhận được một bức thư nặc danh. Nhưng những dòng văn trong bức thư cũng đủ cho An biết đó là bọn bắt cóc cô và cụ thể là cô nàng ma nữ kia. Trong thư có nói lý do An bị bắt có thể lên wedsite của trường và tìm hiểu và với người thông minh như cô có thể suy ra được cô nàng kia là ai. An lập tức lên trang chủ của trường. Những bài mới đăng gần đây không có gì đặc sắc. Bài viết nổi bật nhất là sắp đến ngày thành lập trường. Còn bài viết hot nhất là "Hoàng tử lạnh lùng đi chơi với cô nàng băng giá khối 10" và trên đó còn có ảnh của An và Quân hôm ở công viên. Nội dung bài viết có phần phóng đại và còn đặt ra những câu hỏi dễ làm nữ sinh trong trường tức hộc máu như là "Có lẽ nào cô nàng thủ khoa khối 10 này sẽ chiếm ngự trái tim của hoàng tử Vũ Anh Quân?" Người viết là Nhóc Chăm Chỉ.
An đã hiểu tại sao tuần vừa rồi mọi người lại có thái độ kỳ lạ như thế. An khẽ thở dài. Bỗng điện thoại reo chuông. Trên máy nhấp nháy hàng số lạ:
- Alô!
- Em đã nhìn thấy chưa?
- Rồi! Ai thế?
- Tôi đây!
An nhíu máy:
- Tôi là tên nào?
- Giao kèo! Tôi đã dùng số này liên lạc với em hơn một tuần rồi. Sao em không chịu lưu vào chứ?
- Lúc khác! Gọi tôi có gì không?
- À! Em có tính đi học không đây!
- Có chứ! Tôi biết một người trong số bọn bắt cóc tôi rồi!
- Ai? - Bỗng giọng Quân nghiêm túc đến lạ lùng.
- Rồi anh sẽ biết! Sang đón tôi được chứ?
Bên kia im lặng vài giây như thể đang ngạc nhiên trước câu nói của An:
- Ok! Đợi tôi 10 phút. - An đang định gác máy, Quân lại nói tiếp - À! Quên không nhắc em, chuyển giờ học sang 8h.
An vừa gác máy, ông Minh ở ngoài cửa từ lúc nào, ông cất giọng trầm nhưng lạnh lẽo hỏi An:
- Con đã biết ai là thủ phạm!
An giật mình. Cô không muốn cho bố biết nhưng đến nước này không thẻ giấu được nữa:
- Chỉ là một trong số chúng!
- Ai? - Tự nhiên An thấy Quân vừa nãy cũng hỏi với giọng y chang thế này
- Con tự giải quyết được.
- Ai? - Ông Minh kiên nhẫn hỏi lại, giọng trầm hơn vừa rồi
An thở hắt ra một tiếng:
- Đó là Hà Mai Linh trường con!
- Sao con biết?
- Chúng ngu ngốc ở chỗ trước khi đánh con ngất thì xưng danh mà mục đích là muốn cảnh cáo con không được đến gần Quân. Cô ta còn có đại gia đứng sau mà cũng có thể là con nhà giàu. Nói chung hậu thuẫn cho cô ta là người khá thế lực......
An còn chưa nói xong, bố cô đã gọi cho thư ký Trường sai người điều tra.
An có thể định là được kết cục của gia đình