Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210173

Bình chọn: 8.5.00/10/1017 lượt.

t chuyện xấu thì đừng có làm”.

“Em xin hỏi, Tư Tồn đã làm chuyện gì xấu? Cho dù cô ấy có chủ động hôn
người ta thì đã ỉàm sao? Đến Điện ảnh đại chứng năm ngoái cũng đã cho
đăng họa báo có ảnh người ta hôn nhau rồi!”, Vu Tiểu Xuân vặn lại. Điện
ảnh đại chúng mà Vu Tiểu Xuân nói đến là một tạp chí điện ảnh ngoại quốc được xuất bản vào mùa hè năm 1979, lúc mới xuất hiện đã gây xôn xao dư
luận.

Cô giáo họ Lý cười nhạt: “Điện ảnh đại chúng cho đăng họa
báo có cảnh hôn nhau, nhưng đừng quên đó là giai cấp Tư sản, là suy đồi
thôi nát. Chuyện hôm nay Chung Tư Tồn làm về bản chất có khác gì thứ rác rưởi đó”.

Cô giáo họ Trương nhận thấy cuộc điều tra sắp biến
thành cuộc biện luận giữa Vu Tiểu Xuân và cô giáo họ Lý, vội vã hắng
giọng, ngắt lời họ: “Hai người đừng nói gì nữa, để Tư Tồn nói xem rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô ta lại quay sang Tư Tồn: “Chung Tư Tồn, em đừng sợ, nếu cuối cùng chứng minh được em là người bị hại, các thầy cô
giáo sẽ giành lại công bằng cho em”.

Tư Tồn vẫn ngồi yên ở đó. Cô đã khóc nhiều tới mức cổ họng khàn đặc không nói được gì, còn hai mắt
sưng húp. Từ đầu đến cuối, cô mím chặt môi, không nói một câu. Dường như cô tưởng rằng, chỉ cần không nói ra lời thì sự việc cũng coi như chưa
từng xảy ra, nó chỉ như một cơn ác mộng vậy thôi.

Ngồi thêm một
lúc, cô giáo họ Trương biết hôm nay cũng không hỏi han được gì, bèn quay sang nói với cô giáo họ Lý: “Chúng ta đi thôi, về phòng dữ liệu kiểm
tra lại hồ sơ của em ấy rồi gọi người nhà đến đón về”.

Những gì Giang Thiên Nam khai báo với Phòng Quản lí sinh viên, đó là: Họ là
một đôi tình nhân sinh viên quang minh chính đại. Không hỏi được gì thêm từ phía anh ta nên hôm sau cô giáo Trương mới tới phòng dữ liệu kiểm
tra hồ sơ của Tư Tồn. Cô muốn xem cô sinh viên năm thứ ba to gan ngông
cuồng này đã có “thành tích” gì trong quá khứ.

Hồ sơ sinh viên
của Tư Tồn có thể coi là tấm gương học tập cho sinh viên toàn trường.
Thành tích năm nào của cô cũng nằm trong top ba, nhưng chưa từng nhận
được bất cứ giải thưởng hay giấy khen gì của trường. Nguyên nhân chính
là lỗi phạt “giai cấp Tư sản tự do hóa” từ năm thứ nhất.

Cô giáo
Trương lắc đầu nói với cô giáo Lý: “Đây là loại sinh viên gì thế? Giai
cấp Tư sản tự do hóa, quan hệ yêu đương lăng nhăng thì học giỏi để làm
gì? Tôi chỉ thích những sinh viên đần đần một chút nhưng biết nghe lời,
dễ quản lí. Ôi...” Cô giáo Lý chưa kịp đáp lời thì cô giáo Trương đã lại có thêm phát hiện mới khi nhìn thấy mục tình trạng hôn nhân của Tư Tồn
ghi “đã kết hôn”.

Nếu đã kết hôn mà lại để xảy ra chuyện này, vậy thì tính chất sự việc sẽ thành “lối sống có vấn đề”. Cô giáo Trương lập tức bấm số điện thoại trên hồ sơ, gọi đến nhà họ Mặc.

“A lô”, cô giáo Trương nói: “Xin nhờ gọi chồng của Chung Tư Tồn nghe điện thoại”.

Mặc Trì vào giờ này đang ở cơ quan, hàng ngày người nhận điện thoại ở nhà
họ Mặc là cô giúp việc . Không hiểu có chuyện gì xảy ra, cô giúp việc
liền cho cô giáo Trương số điện thoại cơ quan của Mặc Trì. Một phút sau, Mặc Trì đã nhận được điện thoại của cô giáo Trương.

Cuộc điện
thoại này làm cho anh thực sự hoang mang. Người phụ nữ lớn tuổi trong
điện thoại nói, Tư Tồn có hành vi suy đồi đạo đức ở trường, mời người
nhà tới hợp tác điều tra. Mặc Trì tưởng như người ở đầu dây bên kia đang đùa mình. Hôm qua họ vẫn còn ở bên nhau, sao hôm nay cô đã làm chuyện
suy đồi đạo đức được?

Anh lập tức xin nghỉ phép, vội vàng đến Đại học Phương Bắc. Anh không muốn đi nhờ xe của bác Chương, đây là chẳng
phải sự việc có thể làm lớn lên. Nhưng Cục Dân chính cách Đại học Phương Bắc rất xa, nếu đi bộ đến đó anh chắc chắn sẽ không chịu nổi. Chỉ còn
cách đi xe buýt mà thôi.

Sau nửa tiếng đồng hồ đứng đợi ở bến xe, anh mới thấy chiếc xe buýt thong thả đi tới. Người đợi xe ồ ạt chen
lên, Mặc Trì bị đẩy ra sau cùng. Nhưng vừa đứng trước cửa xe, anh đã ngớ người ra. Bậc cửa cách mặt đất những nửa mét, chiếc nạng của anh làm
sao với tới. Nếu không dùng nạng, chỉ dựa vào lực của một bên chân, anh
cũng không tài nào nhảy lên xe được. Trong giây lát, khuôn mặt Mặc Trì
trắng bệch không còn giọt máu.

“Người tàn tật muốn lên xe thì phải có người nhà đi cùng, nếu không đừng đi nữa”. Tài xế xe buýt nói rồi liền đóng cửa xe lại.

Chuyện của Tư Tồn lúc này đã choán hết tâm trí Mặc Trì, anh chẳng sức đâu mà
để ý đến việc bị sỉ nhục nữa, liền đưa hai tay bám lấy cửa xe, khẩn cầu
nói: “Đồng chí! Tôi có việc gấp!” Tài xế mở cửa xe ra, Mặc Trì bèn dùng
sức của đôi tay bò lên. Nhân viên bán vé vội chạy tới giúp anh cầm cây
nạng, anh còn chưa kịp đứng vững thì xe đã lao vụt đi.

Tâm trạng
Mặc Trì bây giờ đang vô cùng rối bời, cảm xúc có phần phức tạp. Một
đằng, nỗi lo lắng cho Tư Tồn choán hết thần trí anh. Cô bé chỉ biết hung dữ với chồng này, trước mặt lãnh đạo nhà trường chắc chắn sẽ sợ hãi co
rúm người lại cho mà xem. Cô chỉ còn biết trông chờ vào anh mà thôi. Anh cũng đang gắng hết sức đến bảo vệ cô, nhưng vừa mớ


Teya Salat